BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 260

Ta Na nói "Các em cũng lui ra".
Căn phòng rộng lớn chỉ còn tôi với nàng.Tôi không biết nói gì với nàng.
Nàng cũng không nói gì. Căn phòng sáng choang, một phần là ánh mặt trời,
một phần khác là do châu báu trước mặt Ta Na. Nàng thở dài nói "Anh ngồi
xuống đây".
Tôi ngồi bên nàng.
Nàng lại thở dài khiến lòng tôi tan nát. Nếu nàng cứ thở dài, chắc là tôi sẽ
chết mất. Rất may, nàng chỉ thở dài hai lần, rồi nghiêng người, ngả vào
lòng tôi. Sau đấy, môi chúng tôi chạm nhau. Lần này thì tôi cũng thở dài
như người đi đường xa cuối cùng đã đến đích.
Tuy môi nàng giá lạnh, nhưng được vậy rồi tôi có thể nói chuyện.
Tôi nói với nàng đang nằm trong lòng tôi "Cặp môi lạnh của em làm anh
đông lại".
Nàng nói "Anh phải cứu mẹ em, anh đồng ý rồi. Anh phải cho mấy tay
súng sang giúp mẹ".
Tôi nói "Không phải vì chuyện ấy thì em không đến với anh, phải không?"
Nàng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, giọt lệ long lanh khoé mắt.
Nàng làm lòng tôi se lại.Tôi ra hành lang, nhìn những ngọn núi xa mờ.
Đang lúc nắng lên, dãy núi xanh ẩn hiện như nỗi buồn trào dâng trong lòng
tôi. So sánh với nỗi buồn khi được một điều gì đó thì nỗi buồn không được
sẽ là không đáng gì. Ông quản gia đứng ở cửa, thấy vẻ mặt tôi ông cũng thở
dài. Ông đi tới, chỉ nhìn ánh mắt ông tôi cũng biết ông định hỏi, nàng có
ưng thuận tôi không.Tôi nói "Ông đừng lại gần, tôi đang ngắm cảnh buổi
sáng".
Ta Na đẹp xinh vô cùng, nàng làm tôi buồn.
Tôi đứng trên lầu cao nhìn cảnh núi non.
Thuộc hạ của tôi ở tầng dưới, đang nhìn tôi.
Nắng lên, ánh sáng chênh chếch như tấm màn biến mất, những dãy núi phía
xa trở nên rõ ràng hơn.Trong phòng tĩnh lặng, tưởng như không có cô gái
xinh đẹp đang ngồi giữa những châu báu. Một mình tôi ra hành lang, lại
một mình vào phòng.
Nắng xuyên qua cửa sổ rọi sáng châu báu, ánh sáng của châu báu phản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.