BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 324

"Người tôi bốc mùi thối đấy à?"
Cánh phụ nữ đều bỏ ra ngoài, anh nói "Người tôi bốc mùi thối, tại sao tôi
thối được nhỉ?"
Thổ ti nắm bàn tay anh, cố ngồi lâu một chút, nhưng ông không thể ngồi
lâu hơn. Ông nhìn chằm chằm vào anh, nói "Con không sống nổi, con ạ, cố
đi sớm cho đỡ khổ". Vừa dứt lời, nước mắt ông chảy tràn.
Người con trai nhìn cha bằng cặp mắt oán hận thầm lặng, nói "Nếu cha
nhường ngôi sớm thì con được làm Thổ ti mấy ngày rồi đấy. Nhưng cha
không nỡ rời. Con rất muốn làm Thổ ti".
Cha nói "Thôi được, cha sẽ nhường ngôi cho con".
Anh lắc đầu "Nhưng con không còn sức lực nào để ngồi ở vị trí ấy. Con
chết mất".
Nói xong câu ấy, anh nhắm mắt, cha gọi anh mấy câu nhưng anh vẫn không
trả lời. Cha khóc, bỏ ra ngoài. Lúc ấy, anh lại mở mắt nói với tôi "Em có
thể chờ, em không như anh, không phải là người vội vã. Em biết không?
Anh sợ nhất là em, ngủ với vợ em cũng chỉ vì sợ em". Anh còn nói "Nghĩ
lại hồi còn nhỏ, anh yêu em biết chừng nào, ngốc ạ". Đúng vậy, vào lúc
này, mọi chuyện của quá khứ đều sống lại.
Tôi nói "Em cũng rất yêu anh".
"Anh vui lắm", nói xong, anh mê man bất tỉnh.
Cậu Cả của nhà Mạch Kỳ không tỉnh lại nữa. Mấy hôm sau, anh lặng lẽ ra
đi trong giấc mơ của tôi.
Mọi người cùng khóc.
Nhưng không có nước mắt ai chân thành như nước mắt tôi.
Tuy trước đấy, tình anh em thời niên thiếu của chúng tôi không còn.Tôi
buồn vì mấy câu nói cuối cùng của anh.Ta Na cũng khóc. Đến nửa đêm,
nàng dựa vào tôi rồi chui vào lòng tôi.Tôi biết, điều ấy không chứng tỏ
nàng yêu tôi, mà sợ vong linh nhà Mạch Kỳ, điều ấy cũng nói lên, nàng
không yêu anh như tôi.
Mẹ lau khô nước mắt, nói với tôi "Mẹ rất buồn, nhưng mẹ không phải lo
cho thằng con ngốc của mẹ".
Cha khoẻ trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.