BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 417

Chúng tôi tiếp tục đi lên biên giới.

Hai ngày sau, cái thị trấn kia lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. con phố hẹp
và dài ngày thường vốn bụi bay mù mịt, lúc này, giống như dòng sông bên
cạnh, lặng lẽ không một tiếng động. Đoàn quân kéo qua phố. Sau những
cánh cửa đóng chặt là những con mắt theo dõi. Cái Kỹ viện tán phát bệnh
giang mai lúc này cũng yên tĩnh như chưa từng yên tĩnh như thế, những ô
cửa sổ quay ra phố đều buông rèm màu hồng.

Mấy vị quan to của quân giải phóng ở ngay trong nhà tôi. Đứng từ trên lầu
cao, họ có thể nhìn toàn cảnh phố xá. Họ nói, tôi là người có đầu óc cách
tân, những con người như thế sẽ theo kịp thời đại.
Tôi nói với họ, tôi sắp chết.

Họ nói, không, những người như tôi sẽ theo kịp thời đại.

Tôi cảm thấy chết và không theo kịp thời đại là hai việc khác nhau.
Họ nói, anh sẽ là bạn tốt của những người cộng sản chúng tôi. Anh làm
nhiệm vụ xây dựng ở đây, chúng tôi đến để xây dựng những phố xá như thế
này ở các nơi. Ông sĩ quan to nhất vỗ vai tôi "Tất nhiên sẽ không có thuốc
phiện và lầu xanh, thị trấn của anh cũng phải cải tạo, con người anh cũng
có chỗ cần cải tạo".
Tôi cười.

Ông sĩ quan nắm tay tôi, lắc mạnh, nói "Anh sẽ lên làm Thổ ti Mạch Kỳ,
trong tương lai, cách mạng phát triển, không còn Thổ ti, vẫn là bạn của
chúng tôi".

Nhưng tôi không sống được đến ngày ấy.Tôi đã thấy vong hồn Thổ ti Mạch
Kỳ biến thành gió xoáy lên trời, chỉ còn lại bụi trần rơi xuống, hoà vào đất.
Giờ của tôi đã điểm. Suốt đời tôi làm một thằng ngốc, lúc này tôi biết mình
không ngốc, cũng không phải là người thông minh, chẳng qua là, vào cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.