BÙM - Trang 37

thủ bịt mặt đen kẹp cổ trong nhà vệ sinh. Thầy Kidd lịch sự gật đầu
chào chúng tôi ngoài hành lang còn cô Pearce thản nhiên giảng về
Chiến tranh Boer mà không mảy may chớp mắt lấy một lần.

Đến buổi trưa, tôi tự thuyết phục bản thân là chuyện chẳng có gì cả.

Chắc hẳn thầy Kidd đã đeo một loại kính áp tròng kỳ cục nào đó.
Hoặc giả chúng tôi đã nhìn thấy đèn màu xanh dương của xe cảnh sát
phản chiếu trong mắt thầy. Có thể thầy và cô Pearce đều là thành viên
của câu lạc bộ Quốc tế ngữ, hoặc đang cùng chơi một trò đùa khó hiểu
nào đó. Là trò gì thì tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ muốn quên phắt
toàn bộ việc này để không phải sống trong sợ hãi nữa.

Đương nhiên, Charlie còn lâu mới để tôi quên. “Nào nào, Jimbo,”

nó nói. “Phi vụ này ly kỳ hết sảy. Cậu nói thử xem đã bao giờ có
chuyện gì hay ho thế này xảy đến với bọn mình chưa.”

Câu trả lời là “chưa từng”. Tôi im lặng.
Nó quyết không chùn bước. “Có thể có một lời giải thích lãng xẹt

cho chuyện này. Mà cũng có thể không. Biết đâu thầy Kidd và cô
Pearce là kẻ cướp ngân hàng nói chuyện bằng mật mã. Biết đâu họ
đang buôn lậu ma túy. Biết đâu họ là gián điệp.”

Miệng tôi lẩm bẩm những câu rời rạc.
“Tớ sẽ theo dõi họ,” Charlie nói. “Tớ muốn biết họ làm gì sau giờ

tan trường. Tớ muốn biết họ đi những đâu và trò chuyện với những ai.
Bởi vì họ đang có âm mưu gì đây. Tớ biết chứ. Và tớ sẽ khám phá
xem nó là cái gì. Nào... cậu có tham gia hay không đây?”

“Charlie,” tôi nói, “tớ chỉ cần ngủ một giấc thôi.”
“Cứ tự nhiên.”

•••

Tôi trở về nhà với một trong những bữa tối kinh điển của bố. Món

này có tên là bánh người chăn cừu thì phải, mặc dù khi ăn nó chẳng hề
giống cái bánh người chăn cừu nào tôi đã từng nếm qua cả. Tôi nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.