BÙM - Trang 39

“ăn” phạt một lô ngày lao động công ích. Dù trường hợp nào xảy ra thì
kết quả cũng vẫn giống nhau. Cuộc sống sẽ lại bình yên như cũ.

Chúng tôi gặp nhau ở cổng trường sau giờ tan học, giống như mọi

ngày, và tôi mời nó về nhà tôi chơi.

Nó từ chối. “Còn có việc để làm. Còn có người để theo dõi,” nó vừa

đáp vừa vỗ vỗ vào túi áo đầy bí hiểm và rảo bước về bến xe buýt.

Vậy nên tôi lững thững một mình đi về phía trung tâm thành phố,

ghé vào hiệu sách Waterstone và mua một cuốn 500 Công thức nấu ăn
cho người mới học. Tôi còn hào phóng chi tiền gói quà cẩn thận trước
khi về nhà.

Bố tôi không biết nên tỏ ra cảm động rớt nước mắt hay tỏ ra tự ái.

Tôi bảo rằng cuốn sách đã ngốn cả đống tiền tiêu vặt của tôi, nên tốt
nhất là ông nên nghiền ngẫm nó. Tôi nào có muốn bố mẹ ly dị. Và nếu
việc này đồng nghĩa với việc bố phải nướng cho được một cái bánh
người chăn cừu tử tế, thì ông buộc phải học thôi.

“Cũng giống như lắp mô hình máy bay thôi mà,” tôi động viên. “Bố

cứ theo chỉ dẫn mà làm.”

•••

Tôi đã lầm tưởng về Charlie. Nó vẫn chưa biết chán là gì. Và cũng

chưa hề bị bắt. Cứ mỗi lần tôi đụng phải nó là nó nói, “Xin lỗi nhé
Jimbo. Đang bận. Không rảnh.”

Còn tôi thì bắt đầu thấy lẻ loi. Và chán ngấy. Lại bực mình nữa.
Nhưng rồi, sáng Chủ nhật, tôi đang ngồi trên bờ tường công viên

đối diện với khu chung cư nhà tôi, cố nhớ xem trước khi quen Charlie
tôi hay làm những trò gì, và băn khoăn không biết nên gọi điện cho
đứa bạn không-phải-thân-nhất nào, thì đột nhiên Charlie hiện hình bên
cạnh tôi.

“Chúa ơi, làm tớ thót cả tim.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.