BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 73

Ta kéo áo kêu : " Dục ca ca, ta nóng quá"

Miệng hắn vẫn không ngừng, nói trong mơ hồ : " Đừng nóng vội, để ta

giúp ngươi"

Một mặt hắn vẫn không ngừng đốt lửa trên người ta, mặt khác bắt đầu

giúp ta cởi bỏ giải áo. Nhưng ta vẫn cực nóng, ta bắt đầu bất an vặn vẹo ở
dưới thân hắn. Hắn càng ngày càng thở dốc, hơi thở phả vào người ta nóng
hổi.

Cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng ta cũng không còn đầu óc

đâu mà hỏi han nữa, chỉ thấy càng ngày càng nóng, mặc kệ hắn lột sạch
quần áo trên người ta, đồng thời cũng tự mình lột sạch quần áo. Chỉ trong
chốc lát sau, hai chúng ta trần như nhộng giống như hai đứa trẻ sơ sinh.

Môi hắn vẫn không ngừng lại, tay hắn bắt đầu chạy loạn lên trên

người ta. Ta cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ dính chặt vào người
hắn theo bản năng.

Hắn tạm dừng một chút, môi và tay tạm thời rời khỏi cơ thể ta, hai tay

ấp vào má ta kéo lại gần, ánh mắt như muốn nung chảy vạn vật : " Tiếu
Chính, ngươi là bảo bối trân ái nhất của ta.

Sau đó, hắn bắt đầu ngấu nghiến lấy môi ta, rồi nhấn mạnh một cái. Ta

thấy mình như bị đâm xuyên qua, đau đến mức muốn hét lên. Tiếng hét của
ta mất tăm trong miệng hắn, hắn hơi dừng lại một chút. Chỉ trong chốc lát,
hắn tỏ vẻ thương xót hôn lên khóe mắt hoen nước của ta, khe khẽ nói : "
Đừng khóc, bảo bối, hãy tin tưởng ta, hãy làm theo lời ta", vừa nói vừa
chầm chậm co rút.

Ta tưởng mình rơi vào địa ngục, trong giây lát lại phát hiện ra mình đã

lên thiên đường từ lúc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.