BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 177

Giọng nói của Đại úy Straud đầy vẻ ngạc nhiên, không tin tưởng điều

mình vừa nghe được, mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt người sĩ quan Việt
Nam đầy kinh hãi.

- Đại Úy Hoàng, ông đã có thấy địa hình ở đây không? Chỗ đó là chỗ

trông gay go nhứt mà chúng ta gặp phải từ sáng cho tới bây giờ. Chỗ đó rất
tốt cho một cuộc phục kích. Nếu tôi là tụi nó, tôi cũng sẽ chọn chỗ này để
phục kích. Binh sĩ của Đại úy phải băng xuống ruộng, dàn hàng ngang mà
tiến quân.

Gương mặt của Đại úy Hoàng đanh lại như một chiếc mặt nạ và viên

sĩ quan Hoa Kỳ biết rõ người sĩ quan đối diện với mình biết rõ mình nói gì,
nhưng Đại úy Hoàng vẫn chờ người thông dịch viên dịch lại lời nói của anh
ta. Tiếp sau đó người sĩ quan Việt Nam líu lo một tràng tiếng Việt với
người Thông ngôn để sau cùng người Hạ sĩ quan này lúng túng dịch lại.

- Binh sĩ đã quá mệt mỏi, thời tiết lại quá nóng. Bắt họ phải lội dưới

sình lầy nữa là một điều điên khùng. Tôi đã ra lệnh cho họ rồi và lệnh đó sẽ
không thay đổi.

Đại Úy Straud đưa mắt nhìn người sĩ quan Việt Nam như muốn ăn

tươi nuốt sống. Cuối cùng rồi người sĩ quan Hoa kỳ cũng lấy lại được bình
tĩnh, ông thở dài bất mãn.

- Được rồi, vậy ai sẽ đi khinh binh?

Hai hàm răng của Đại úy Hoàng cắn chặt lại như cố che giấu sự tức

giận vì bị viên cố vấn tiếp tục can thiệp vào chuyện của mình.

- Theo Đại úy cố vấn thì ông thấy có quan hệ gì lắm khi phải để cho ai

đi khinh binh qua một cái làng bỏ trống như thế này không?

- Quan hệ lắm chứ, dĩ nhiên là có quan hệ. Đại úy phải để những

người khá nhứt của Đại úy đi khinh binh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.