BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 105

quan về thì bỏ mẹ sớm. Khán thủ cứ trói nó lại, giải ra đình.
Khán thủ tuân lệnh lại gần Pha, Pha vội vã đáp:
- Lạy thầy quyền để tôi đi, tôi có sẵn tiền đây mà.
Chị Pha cuống queo, vào buồng, rồi ra, xòe mấy tờ giấy bạc:
- Thầy cháu nói thực, thầy làm phúc tha cho thầy cháu.
Người lính quát:
- Thôi, tha cho nó.
Nói đoạn lại hầm hầm đi.
Pha thoát nạn, mừng rỡ, vội vàng khăn áo ra đình.
Đến cổng Nghị Lại, anh dừng chân để xem vì thấy đông người đứng đó.
Nó là cảnh chen chúc trước chỗ cầm đồ nhà Vạn Bảo. Người nào người nấy
vẻ mặt buồn bã vì ốm đói, vì lo lắng, cố lách vào đứng sát cánh cửa tò vò
và đóng kín. Trên chòi cổng lớn, Phát luôn miệng hò:
- Chị nào cầm đôi đèn kia, hãy đứng giãn ra cho bà đám Rớt vào trước.
Hoặc:
- Ai ôm cái áo bông kia, mang về, đây không lấy áo.
Lúc hai cánh cửa hé mở, một người ra, thì mấy chục người chen vào. Ngọn
roi mây như mưa vào các đầu, và Phát đứng trên, rát cổ vì hò ầm ĩ. Hai
cánh cửa lại đóng ập lại, sau khi nuốt chửng một người. Bác Thứ chen được
đến chỗ rộng, xổ cả khăn, mặt đỏ nhừ. Vậy mà bác cười hể hả khoe:
- Quan ông không nhận hoa tai, chê là vàng giả, nhưng quan bà cho
vay hai đồng.
Mọi người thèm muốn, nhìn bác Thứ ước ao được may mắn như bác, Pha
hỏi:
- Lãi bao nhiêu?
- Mỗi đồng một ngày năm xu.
Thấy vẻ mặt bằng lòng của người đàn bà chạy được tiền nộp thuế, Pha thở
dài, không xem nữa, đi thẳng đến đình.
Thằng Chính, con thằng Mới, dang tay hết sức nện vào mặt trống, và đùa
một mình, nó đọc ba tiếng một:
- Thuế thuế thuế. Thuế thuế thuế.
Bước lên thềm, Pha đã nghe tiếng ông lý quát tháo choang choang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.