BƯỚC ĐƯỜNG TRỞ THÀNH BỐ GIÀ CORLEONE - Trang 392

mi. Mi làm như mi được sai bảo – bởi ta và bởi Clemenza và bởi
Tessio."

"Vâng, chắc chắn thế rồi," Sonny nói và cắn môi. "Con sẽ nói với

Cork," chàng ta thêm, "Chắc hắn sẽ không vui đâu, nhưng con sẽ nói
chuyện với hắn. Còn Stevie Nhỏ con đã có nửa ý tự tay ghim một viên
đạn vào đầu hắn rồi."

"Con đã có ý nghĩ tự tay ghim một viên đạn vào đầu hắn?" Vito

nói. "Con có bị hâm không đấy, Sonny?"

"

Madon, Pop," Sonny nói, xòe hai bàn tay ra. "Chỉ là một kiểu lạm

dụng mỹ từ pháp thôi mà Bố! Nói cho quá vậy chứ ai nỡ làm vậy với
đàn em!"

Vito ra hiệu về phía cửa chính. "Đi và nói chuyện với đám đàn em

của con đi."

Một khi Sonny đi rồi, Vito lưu ý lần đầu tiên rằng áo khoác, khăn

quàng cổ và mũ của mình đang treo trên giá treo của sảnh. Ông chun
người vào áo khoác, quấn khăn quàng chặt quanh cổ, và tìm thấy một
đôi găng tay trong túi áo khoác. Khi ông ra khỏi văn phòng, mũ cầm
tay, ông bước mấy bước về phía lối vào phía trước, trước khi đổi ý và
đi ra bằng cửa sau. Khí hậu càng trở nên lạnh hơn. Một màn mây xám
thấp cuộn trôi qua bầu trời. Vito nghĩ đến việc về nhà, nhưng ý tưởng
đó liền được tiếp theo ngay bởi hình ảnh Carmela ở trong bếp, nơi bồn
rửa chén bát, đang làm bữa cơm chiều và sự nhận thức rằng đến một
thời điểm nào đó ông sẽ phải kể cho bà biết về Sonny. Ý tưởng đó làm
ông phiền lòng, và ông quyết định lái xe trở lại bên dòng sông, ở đó
ông có thể dành ít thời gian để nghĩ cách nói với bà như thế nào, vào
lúc nào. Ông sợ tia nhìn mà ông biết sẽ đến trên khuôn mặt bà, một
tia nhìn sẽ bao hàm ít nhất một phần lời buộc tội. Ông không biết
điều gì tệ hại hơn, cảm thức về linh tính kia tràn đến qua người ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.