BƯỚC KHẼ TỚI NGƯỜI THƯƠNG - Trang 41

chua, chat chat, thêm chút cay của ớt, chút mặn của muối, chưa chi đã làm
Hiền ghê răng,và nước miếng ứa ra. Làm sao cầm lòng cho đậu được, Hiền
xuống bếp mỡ tủ lạnh. Ðúng mà hộp mận ngon ơi là ngon, trái nào cũng to,
đều vừa chin tới. Chẵng cần muối ớt gì nữa, Hiền nhón một trái. Nước
miếng được cầm lại, hòa tan với mùi vị Hiền đang thèm chết người kia.

- Trời ơi. Con Hiền.
Mẹ sửng sốt ngó Hiền, và đưa tay dằng lấy trái mận:
Chết nghe con. Ðang ốm mà ăn mấy thứ quỷ quái nầy. Muốn chết hả?
Và bà nghiêm nghị:
- Con xuống đây làm gì?Hả. Chưa lành gì hết mà dám đi xuống đây.

Lên,lên nhà ngay.

- Con hết bịnh rồi Mẹ.
Và Hiền thấy phải thia lia cái miệng một chút:
- Trưa nay con ăn hai bát cháo. Mẹ, con lạt miệng lắm.Mẹ cho con ăn

nốt trái mận đi.

- Không . Ði lên.
- Con khỏe rồi.
- Khỏe cũng đi nằm nghỉ đã. Coi xanh lè chớ khỏe gì đâu.
Hiền sung sướng mỉm cười . Phải sung sướng chớ. Hạnh phúc thay

còn được Mẹ Cha, còn được nép mình vào tình thương yêu, bao bọc của
mẹ.Trước khi lên phòng Hiền còn nhón lấy một cành hoa lay dơn. Ở bàn
học của Hiền không có gì cắm, đâu cần. Hiền để cành hoa kề bên gối, cùng
với Hiền. Hoa còn búp nụ, hoa cũng như Hiền, chưa mở mắt, còn e dè, ấp ủ
một tình yêu thầm kín.

Buổi chiều, Huyên tới, ồn ào như vỡ chợ. Nó bước vào phòng với mấy

trái mận trong tay.

- Ngon hông nhỏ?
- Ê phạm điều cấm rồi. Ðãi một chầu nghe chưa em.
- Sẵn sang. Ngay bây giờ, em dám đi với qua hông?
Tức thiệt. Ði bây giờ thì nó có đãi ăn nhà hàng, Hiền cũng bó tay. Thôi

thì đưa đây trái mận vậy. Cũng không được nữa. Nó khúc khích: Bà già dặn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.