BƯỚC KHẼ TỚI NGƯỜI THƯƠNG - Trang 60

9

B

a bốn hôm nay, mưa dầm hoài. Ðài khí tượng loan báo có thể bão

sẽ thổi qua. Bão chưa thổi, nhưng đường phố có nhiều cành cây khô gãy rơi
xuống. Hiền đi học phải mang áo mưa. Buồn nhất là xuống sân, không thấy
gì, không nghe gì. Cưả sổ trên lầu vẫn phải đóng. Và cây ngọc lan, có mưa
cành lá đâm tự do, làm bờ tường tối sầm lại. Tới lớp, nghe Huyên hí ha hí
hửng kể chuyện cháu bé. Cháu bé biết cười, sắp biết bò, chưa biết nói,
nhưng chắc nghe đã hiểu. Thấy Hiền không tha thiết mấy chuyện con nít,
Huyên cáu:

- Hiền,hồn bồ để đâu vậy?
- Hả, gì Huyên .
- Xời ơi.
Lúc đó, chắc hồn Hiền đi rong ngoài cửa sổ, đi rong trong bầu trời, tìm

một giọt nắng, tìm một mùi hương. Hiền đàng cười với bạn.

- Thôi mà Huyên . Bắt nạt nhau quá.
Hiền không nói oan cho Huyên đâu. Tan học Huyên còn cự nự:
- Nhanh lên làm gì mà đủng đa dửng đỉnh kiểu ông Nỉnh ông Nang,

ông ra đầu làng…

Ví von thơ thẩn là tài của Huyên. Hiền chịu thua. Nhỏ Huyên chắc khi

nói chuyện với An, đối đáp được. An cũng văn vẻ lắm chứ. Ví dụ muốn tỏ
tình, phải đi núi để tìm hứng, rồi mượn bài thơ của một thi sĩ. Hai anh chị
này mà đụng độ nhau, phải biết, sấm sét, bão tố tới ngay tuýt suỵt.

- Gì mà ấy cười đểu, hả?
- Ừ tức chết lắm. Ta đang muốn bể bụng đây.
- Chuyện gì?Tui hay bồ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.