Chúng ta biết rằng cả hai được chứa trong trống rỗng, rằng chúng
không có hình dạnh và không giới hạn. Không hình dạng không là
trống rỗng không là không trống rỗng. Nó là thực tại thực của Phật.
Người ta phải đơn giản trở thành trống rỗng tuyệt đối. Và khi tôi nói
"trống rỗng tuyệt đối" tôi ngụ ý người ta phải không chỉ là trống rỗng,
"trống rỗng tuyệt đối" ngụ ý trống rỗng mọi thứ và cũng trống rỗng cả
tính trống rỗng. Bằng không tâm trí tinh ranh thế nó bây giờ có thể
bám lấy ý tưởng mới về tính trống rỗng.
Một đệ tử của Yoka tới đi tới lại ông ấy mãi, đem các trải nghiệm của
mình mà đã xảy ra trong thiền sâu của anh ta, và Yoka đánh anh ta.
Bất kì cái gì anh ta nói anh ta sẽ bị đánh, bất kể điều anh ta nói. Anh
ta đã đem tới những trải nghiệm đẹp đẽ: việc dâng lên của kundalini,
trải nghiệm lớn về ánh sáng, hương thơm bên trong ngạt ngào, tiếng
vỗ tay của một bàn tay - bất kì cái gì anh ta đã nghe nói rằng mọi
người đã đạt tới qua thiền, anh ta đều mang tới - nhưng anh ta bị
đánh đi đánh lại mãi.
Một hôm anh ta tới với sự tin cậy tuyệt đối: "Giờ Thầy sẽ chấp nhận
kinh nghiệm của mình, thừa nhận nó - thời gian đã tới," vì hôm đó
anh ta định nói, "Tôi đã đạt tới trống rỗng." Đó là điều tối thượng.
Còn có thể có cái gì hơn nữa? Cái gì có thể có bên ngoài trống
rỗng? Anh ta rất hạnh phúc rằng lần đầu tiên anh ta chắc sẽ không
bị đánh - nhưng thậm chí trước khi anh ta nói, Thầy đánh anh ta.
Anh ta nói, "Điều này là quá thể! Tôi thậm chí đã không thốt ra một
lời!"
Yoka nói, "Không thành vấn đề điều ông nói, không thành vấn đề
liệu ông nói nó hay không - ta biết. Ta biết khoảnh khắc ông vào
phòng này rằng ông lại ở đây với ý tưởng ngu xuẩn nào đó."
Anh ta nói, "Nhưng thưa thầy, thầy đáng phải nghe đã chứ. Đây
không phải là ý tưởng ngu xuẩn đâu, đây là kinh nghiệm của mọi
chư Phật!"
Thế là Yoka nói,"Vâng, vậy ông nói. Dường như ông đang khao khát
cú đánh khác!"
Và đệ tử nói, "Thưa thầy, tôi đã trải nghiệm trống rỗng!"
Yoka cười, đánh anh ta và nói, "Vứt nó đi! Nó toàn là vô nghĩa!"