Cả hai tiếp tục đi xuống, lần lượt tìm thêm được những chữ tượng
hình khác nữa.
Thình lình, chúng nghe một tiếng rít lanh lảnh, tiếng kim loại chạm
vào nhau.
Một tiếng keng thật to phát ra và cánh cửa hầm mộ bằng sắt khép lại
hoàn toàn. Ánh sáng ngay lập tức tắt ngóm.
“Amy ơi?” Dan khe khẽ gọi.
“Chị đây.” Amy chỉ biết được Dan cách mình vài tấc dựa vào tiếng nó
phát ra. Trong hầm mộ tối đến nỗi Amy cũng không thấy được tay mình.
Nó đang cố gắng để không hoảng hốt.
Bóng tối ập đến xung quanh hai đứa như một thực thể sống.
Dan thấy khó thở. Amy chộp lấy tay nó. Như mọi khi thì Dan sẽ vùng
tay ra và nói đại loại như là “Èo,” nhưng khi đó những ngón tay của chị nó
mới ấm áp làm sao, thậm chí ngay cả khiđẫm mồ hôi.