“2,5 centimet,” Amy trả lời. “Và hầu hết xảy ra khoảng từ tháng mười
hai đến tháng ba.”
“Vậy tại sao,” Dan chỉ về phía cái tủ, “lại có một chiếc dù đặt trong
tủ?” Nó chạy lại lấy chiếc dù ra.
“Em đã nghĩ cán dù cũng phải có thứ gì đó thiết kế của người Ai
Cập,” nó cho Amy xem chiếc dù. “Nhưng chị nhìn xem...” Thằng nhóc vặn
cán dù và vật đó rời ra trong tay nó. Amy nhìn những đường chạm khắc
trên chiếc cán. Chúng giống hệt với tấm bảng đồng trên cửa. Và ở cuối cán
được đúc hệt như một chiếc chìa khóa.
Dan trườn ra khỏi cái áo choàng. Nó cầm chiếc cán dù và tra vào lỗ
khóa. Vật đó trượt vào một cách dễ dàng. Dan nhìn Amy. Con bé gật đầu.
Nó xoay nắm cửa, và cánh cửa mở toang ra.
Chầm chậm, cả hai bước vào bên trong.
Những tủ kính bằng thủy tinh plexi xếp thành hàng nối tiếp nhau dọc
theo một phòng trưng bày vừa dài vừa rộng. Một dãy mái vòm nối tiếp các
phòng trưng bày, cái nọ nối tiếp cái kia. Cả hai nhìn thấy những loại máy
móc và các bản thiết kế vô cùng tinh xảo. Những bản vẽ đóng khung, các
bức ảnh, tấm bản đồ, những bức chân dung của nhà thiết kế, những dòng
chữ được khắc vào tường. Khi chúng bước qua bậu cửa thì đèn trên trần
đồng loạt bật sáng. Các món đồ trong tủ kính bắt đầu chuyển động xoay
tròn. Những bức ảnh nổi ba chiều thình lình hiện ra và cũng bắt đầu xoay.
Trong một tủ kính, có một bài báo được đóng bìa cẩn thận cũng đang
xoay.