BUỔI TÀN THU - Trang 10

đặc trong câu nói Đông Bắc của anh ta, giọng mũi càng hiển lộ rất trầm
nặng, Phượng Tường nghe trong tai có một thứ thú vị lạ lùng. Người ấy
mỉm cười rồi khẽ nói:
- Khu vườn này của các cậu đẹp quá!
- Tại sao không ở bên trong uống rượu? – Phượng Tường hỏi.
- Rượu uống nhiều rồi, ra ngoài đây thư thả. – Trên gương mặt sạm nắng
của chàng trai người Nhật ấy quả nhiên có mờ mờ ánh hồng say chất rượu.
Phượng Tường đoán rằng anh ta có lẽ theo quan chức Nhật Bản đó mà đến,
trong lòng cảm thấy người này và những cậu học sinh trung học người Nhật
ngỗ ngược ngang tàng kiêu căng thường gặp trên đường phố thật quá khác
nhau, chẳng qua, nhà cậu ta ở vùng này, cho đến giờ rất ít người Nhật đến
đây. Phượng Tường thuận miệng hỏi thăm anh tên gì, người Nhật Bản đó
liền vội lễ phép tự mình giới thiệu, họ Địch Dã. Địch Dã Canh Dương. Anh
ta như sợ Phượng Tường không nghe rõ khẩu âm của mình, nhặt lấy một
nhánh cây, trên mặt đất bùn viết ra bốn chữ này bằng Hán tự.
“Địch Dã Canh Dương”. Phượng Tường lẩm bẩm đọc, không có ý nghĩa gì
cả. Hai người cứ ngơ ngẩn nhìn hoa mai.
Chỉ như thế, cũng chẳng ra làm sao, Phượng Tường nghĩ chắc phải quay về
đại sảnh giúp việc chào hỏi tiếp khách, bèn mỉm cười xoay người cáo từ.
Canh Dương mãi nhìn theo chàng ta suốt trên đường đi vào nhà, nhìn lâu
thật lâu, đến khi chàng bước vào trong nhà, mới ngẩng đầu lên; một con
chim én đen đen từ giữa rừng cây vụt ngang qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.