BƯỚM TRẮNG - Trang 107

“Sao lại cậu?”
“Làm sao biết được? Bọn chúng nghi tớ biết mặt hai con bé bị giết. Tớ nghĩ
cũng phải, bởi tớ thích bám theo mấy em đó nhưng mà làm gì có chuyện tớ
giết chúng nó”.
“Vậy không phải là cậu giết?”
“Giết ai?”
“Bọn cớm nghi cho cậu giết mấy con bé đó?”
“Đồ mắc toi, cậu cho tớ điên sao?”
Có lẽ vậy tôi nghĩ trong đầu. Hắn vừa điên vừa là một tên sát thủ bừa bãi.
Người gã cao gầy chưa tới mét rưỡi, bịt răng vàng để hàm ria mỏng dính.
Hắn chưa được phát áo tù, chân còn mang đôi gia da lật, quần xanh đậm,
tay áo sơ mi rộng thùng thình. Trước đây hắn từng giết ông bố dượng vì
một món của hồi môn. Hắn thề thốt dữ lắm, thề có chúa chứng minh.
“Tớ muốn hỏi vì sao cậu bị bắt vô đây? Tôi nói “Chỉ có vậy”.
“Thôi đừng”, một tiếng kêu từ bên kia cánh cửa sắt.
Tôi nhìn qua tên cai tù, hắn đang coi truyện cao bồi.
“Tớ vào đây chẳng có gì để nói, Easy. Cái đáng nói là cậu phải giúp tớ ra
khỏi đây”, Mouse nói.
Bên cánh cửa lại có tiếng đấm đá uỳnh uỵch.
“Để tỉnh lại coi”
Tên cai tù đẩy tôi ra khỏi nơi giam cầm, tôi bước đi muốn cắm cằm xuống
đất.
Tôi đang ngồi coi báo thì Quinten Naylor tới lúc đó là bảy giờ mười sáu
phút sáng.
Gã ra dấu cho tôi đi theo, một lát sau trở lại văn phòng.
Trên bàn đã bày sẵn cà phê thuốc lá. Quinten ra dấu gật đầu, hỏi tôi “Ông
cần việc gì đấy?”
“Sao ông bắt giam Mouse vào đây hả?”.
“Ông Alexander là nghi can vì biết rõ một vụ giết người”.
“Ông có bằng chứng gì không?”
“Vậy ông biết thủ phạm là ai chứ?”
“Còn anh chàng để bộ râu xồm xoàm hôm nọ tôi báo cáo cho ông thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.