không ai hay biết riêng cái chuyện đó. Vì vậy bọn chúng mới giết hắn luôn.
Bọn chúng không muốn thấy một phiên tòa mở ra mà thủ phạm còn ung
dung ngoài vòng pháp luật”.
“Hắn chết rồi, Easy, thế là hết!”.
“Chưa hẳn là vậy”.
“Không, không phải, không nên nói vậy, Easy. Công lý chưa hề được ban
phát cho bọn Nigger cho đến ngày vùi sâu dưới huyệt mộ. Nhìn quanh đây,
đâu đâu cũng vậy thôi”.
“Vậy cậu bảo là tớ đành bỏ cuộc?”.
“Cậu không thể làm khác được”.
“Tớ sẽ không lùi bước chừng nào cậu còn ngồi tù, Raymond, tớ sẽ bảo
lãnh cậu”.
“Ơ – hơ. Cám ơn! Bọn chúng mình kết nghĩa, cậu hiểu chưa. Cứt bò!
Đừng có chơi xấu bạn tao không thì tao chửi cho một trận”.
Thế là cho qua đi. Mouse làm sao hiểu được hai chữ tội phạm, là trách
nhiệm chung chung mơ hồ. Hắn dám chống lại cả một đám đông người để
bảo vệ tôi với Etta Mae, vợ cũ với thằng con trai Lamarrque. Hắn bất cần
luật lệ vì lo cho bạn bè. Mouse làm gì biết tới hai chữ đạo đức, nói chuyện
đạo lý với hẳn chẳng khác nào giải thích cho anh mù hiểu màu đỏ là gì.
À nghĩ lại hắn nói nghe có lý, tôi ráng học theo. Thấy cái phải là tôi làm.
Tôi biết được kẻ giết chết mấy con bé da đen. Tôi làm theo.
Tôi không mượn tay bọn cớm, tôi không hợp tác với bọn chúng nữa, bấy
nhiêu đó thôi. Tôi còn lo cho vợ con. Thì ra thủ phạm chính là Saunders;
ngay từ lần chạm mặt đầu tiên tôi đã nhận ra hắn.
•
• •
Tôi phải lo ngủ sớm. Nửa đêm Mouse thức dậy, hắn ngồi dưới chân
giường miệng hút thuốc. Tôi lắng nghe hắn thở ra, bên kia mấy bà còn nói
chuyện rôm rả.
Một lát sau Mouse bước ra ngoài, rồi tôi nghe tiếng một bà hỏi “Ai đó?”.
“Người phòng kế bên đây, tôi đi lấy chai rượu Jim Beam”. Mouse nói.