BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 25

Ký ức là thứ gây nghiện, mà anh làm sao cai dứt khi mùi hoa cứ quanh quất
đâu đây mỗi độ tháng Mười. Cho nên mùa Thu cứ về để nhắc nhớ những
thứ vốn dĩ chưa từng đổi thay. Chỉ có hai đứa trẻ yêu nhau đã tỉnh giấc ngủ
trưa chóng vánh để nhận ra tình yêu là một cơn say nắng dài ngày. Rồi cũng
phải thức dậy. Rồi cũng phải tàn phai, như màu hoa cũng đến chừng nhạt
sắc, chỉ còn lại chập chờn hương nhớ trên phố tỏa đầy.

Thế nên anh vẫn cứ đi về trên con đường quen cũ mỗi mùa Thu. Không
phải để nhìn hoa nhớ người, mà để được hít thở trở lại cái không khí hao
hao kỷ niệm. Bởi sợ lắm đến một ngày khi mùa Thu không còn hương hoa
nữa, nỗi nhớ vì thế cũng tàn như nến tắt, là tự khắc đến khi gặp lại, anh và
em chẳng thiết một câu chào. Đến lúc nỗi nhớ không còn thì người thương -
người quen - người dưng - người lạ chung quy cũng chỉ là một.

Khi em nói chúng mình sắp lạc nhau
anh biết bàn tay không còn nắm đủ chặt.
Khi em nói chúng mình sắp lạ nhau
anh thấy con đường rẽ về hai bước ngoặt
Khi em nói sắp rồi... kể cả yêu thương cũng cần có hạn định
anh ngoái lại trăm lần cũng không thấy được nữa bình minh...

Những ngọt ngào nhân tạo

Chúng ta vẫn phải sống tiếp - và sống tốt

- mặc cho bao nhiêu bầu trời đã phải

nằm lại phía sau lưng.

Có một tội ác gọi là sự “quan tâm ban phát”!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.