BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 24

đến gần trong tay thì hắc nồng, khó thở. Tình nhân còn gần thì cứ dỗi hờn
trách giận, đến lúc xa rồi thì mới biết có thiết tha đến mấy cũng chỉ như gió
thoảng trên hoa. Tuyệt nhiên khi đi qua, chỉ để lại mùi hương gợi nhắc, chứ
kẻ ở lại chẳng cầm nắm được gì. Nguyễn Du viết“Hương gây mùi nhớ...” từ
thuở Kim Kiều tương tư thương dõi theo nhau suốt mười mấy năm đoạn
trường. Đến tận bây giờ, đố sai vào đâu được, bởi mùi hương là thứ gợi
nhắc đầy ám ảnh và dai dẳng. Có điều, chúng ta chẳng thể giống tiền nhân,
thành ra giữa vô chừng “mùi nhớ - hương quên” của đời thường xáo động,
mình lạc nhau và nhạt nhau lúc nào...

Hẹn nhau đi đầu non cuối bể, cuối cùng rời tay, quay lưng, lánh mặt vì
những chuyện vụn vặt không đâu. Chẳng dám buồn vì yêu thương đã lỗi
hẹn, chỉ thấy tiếc mỗi khi nhìn về một cuộc tình nhiêu khê mà đi hoài vẫn
không bước qua hết sự si mê mù quáng. Muốn thở dài bằng tất cả ôxy còn
lại trong cơ thể và hét lên rằng: “Trời ơi, anh nhớ em!”. Mà nỗi nhớ giờ có
nghĩa gì đâu, khi chúng ta đã tự lỗi hẹn với chính mình?

Nỗi nhớ nhau mang hình dáng thế nào? Nói đi, để anh biết đường tìm nó
đặng trùm bao bố thả trôi sông, chứ không anh cứ ngơ ngẩn lông nhông thế
này. Nó đúng là thứ lẩn thẩn nhất trên đời mà chúng ta từng phải đối diện,
cứ dùng dằng chẳng muốn ở, cũng chẳng màng dời chân, cứ phân vân lưng
chừng một cách nhởn nhơ chậm rãi đến khó chịu.

Nhớ...

là khi cúp máy sau những phút thừa thãi lặng im, em ngơ ngác nhìn quanh
căn phòng đầy những hoài niệm. Nhìn đâu đâu cũng thấy bờ vai ấy, tấm
lưng đầy, lúc anh đi.

là khi chán chường chạy qua khắp những ngả đường quen thuộc, anh mơ hồ
chẳng biết chốn dừng chân. Nghe đâu đâu cũng vang giọng nói ấy, nụ cười
quen, mùi tóc thơm dịu dặt của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.