cho ta mỗi ngày. Dẫu rằng chuyện hai đứa mình ngày xưa ấy, nhắc lại bây
giờ chỉ thấy toàn những đổi thay. Có buồn đến thế, có thở dài nhiêu khê, thì
chuyện cũ - người xưa của khoảng thanh xuân đầu tiên sẽ luôn được trí nhớ
gọi về.
Vậy thì liệu bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha
của mình - như một người-chớm-già vị tha cho đôi sợi tóc bạc len lén mọc
trên mái đầu xanh? Bởi trước khi kịp già, hẳn ai trong chúng ta cũng phải
trải qua dăm ba ngày trẻ như thế, chỉ thấy bản thân một mình bầu bạn với
nỗi buồn, nỗi cô đơn, nỗi cự tuyệt... Tất cả đều bắt nguồn từ lúc người ấy bỏ
đi, để lại riêng ta cùng với miên trường niềm thương thân vị kỷ. Xin hãy
hiểu cho đỉnh điểm cao nhất của cô đơn không phải là một mình, mà là
trong tim đã có sẵn một người nhưng bên cạnh thì trăm ngàn người không
ai giống vậy.
Chúng ta đều biết ơn đời sống đã thi ân quá nhiều cho phần số của mỗi
người. Được sống, đã là một ơn may, nhưng đôi khi trong bản vẽ phước
phận cũng chệch tay khiến đọng lại những vết lem tựa nước mắt rơi phải
làm nhòe. Bởi thế, cuộc đời - về cơ bản - không hề buồn, nhưng từ khi
người xuất hiện, nó mới buồn miên mải. Có điều thiên hạ cứ suốt ngày bảo
“chán đời” xong vẫn phải sống tiếp đó thôi. Vậy thì mạnh miệng nói “chán
người” cũng có buông bỏ được người đâu?
Câu hỏi ấy tôi đã từng tự hỏi trong suốt những ngày mà lòng còn hướng về
riêng-duy-nhất-một-người. Rồi chợt nhận ra, có những kỷ niệm xứng đáng
cho chúng ta phải tranh đấu không ngừng với thời gian, với lòng người, với
sân si thương giận... để nắm giữ nó đến trời cùng đất tận.
Nhưng, trời cùng đất tận, rốt cục cũng không đáng sợ bằng một chữ - Quên.
Thế nên, cũng phải đến một lúc nào đó, lòng bỗng thấy nhẹ tênh như nắng
chiều la đà sắp rớt và thấy từ xa có bóng người khuất dần vào hoàng hôn
chuyển tối. Tắt ngóm. Tắt lòng. Thế là cũng xong.