Em vẫn ở đây, những ngày Sài Gòn xa anh. Mưa và lạnh và nhớ. Thứ giữ
ấm duy nhất là đôi găng tay cũ - dù hơi ấm trên ấy cũng chỉ còn vương vất
sót lại sau quá lâu anh chưa lần nào chạm vào lại. Vậy mà vẫn tự nắm lấy
tay mình và huyễn hoặc rằng hai đứa đang đan tay nhau. Ảo tưởng là thế,
cốt để thấy cuộc sống vốn dĩ đã ban tặng cho em quá nhiều yêu thương -
dẫu cho là yêu thương vay mượn với một người dưng chung đường. Có hề
gì, vốn dĩ “nhắm mắt mà yêu” nên đâu còn mong cầu hơn nữa. Lòng đủ là
được! Cũng như ngày trước, anh từng mua hoa hướng dương về đặt vào
bình thủy tinh ngay ngắn để nhắc nhở em rằng không bao giờ là quá trễ để
chậm rãi ngắm nhìn vẻ đẹp của một bông hoa Mặt trời - dẫu hoàng hôn
ngoài kia đã tắt. Và em, bây giờ cũng hiểu ra không bao giờ là quá muộn
màng để lặng lẽ yêu một người bằng hết sự nhẫn nại và đợi chờ không cần
hồi đáp - dẫu anh giờ đi mất từ lâu.
Anh vô tâm hay hữu ý khi để lại chiếc găng tay ấy cho em? Anh nghĩ em
không cần đến câu trả lời, bởi những gì từng qua, từng ủ ấm, từng khắc sâu
vào trí nhớ, có lẽ đã thay lời tất cả những mâu thuẫn vô ngôn trong anh. Dù
có đi về những khung trời khác, dù có tìm được những niềm ủi an mới giữ
chân, anh vẫn nhớ rằng, ở phía ngày nắng cũ, đã có người giữ giùm hơi ấm
của anh, và cho anh.
Nhưng em này, đừng ngộ nhận giữa găng tay ấy và bàn tay anh. Bởi có siết
chặt cách mấy, thứ em giữ suốt bên mình cũng chỉ là lớp vải len khít vừa
những đầu ngón tay, chứ chẳng phải một bàn tay đan vào em vừa vặn. Là
hạnh phúc hay vô hạnh, đều không còn tùy thuộc vào anh, trông chờ ở anh,
ký thác nơi anh. Mà em phải tự thương thân mình.
Cuộc đời không đơn giản như muốn tránh nắng thì đeo găng tay, muốn
tránh ai thì khuất mặt khuất mày là sẽ quên và xóa tên khỏi trí nhớ. Em có
thể giữ hơi ấm còn lại, nhưng làm sao giữ người đã muốn đi? Cứ cho là anh