BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 91

Tôi từng viết: “Khi người ta trẻ, người ta còn dư dả những niềm tin trong
lành nhất để trao đi và nhận lại yêu thương”. Nhưng khi người ta hết trẻ thì
sao? Niềm tin suy cho cùng đâu thể hồi sinh từ tro tàn như phượng hoàng
cháy kiệt cùng trong truyện cổ, nhất là sau khi trải qua đủ nhiều những cái
buông tay, liệu còn ai đủ vững lòng đan tay mình vào một bàn tay xa lạ
khác, thêm một lần nào nữa? Huống hồ những con mắt trần gian của chúng
ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là yêu thương, đâu là qua đường cứ xiên
quàng vào nhau giữa thời đại hỗn mang nơi mà những giá trị ảo mang tên
“phù phiếm” được xem là thước đo đầu tiên để kết bạn, kết thân và kết đôi.

Viết lảm nhảm nhân một ngày thấy mình hết-trẻ, hết-niềm-tin, hết-yêu-nổi
và đang hồ nghi phải chăng hai chữ “yêu thương” chính là phân thân trá
hình đội lốt của hai chữ “mắc mệt”.

Đã quen một mình

Một mình đôi lúc thật buồn mà cũng thật vui.

Hình như riết rồi thành quen, làm gì tôi cũng thích một mình.

Tối qua mấy đứa bạn rủ tụ tập coi trận tứ kết Euro, tôi lại lắc đầu và về nhà
đối diện bốn bức tường, lặng lẽ ngồi xem các anh bò tót vật lộn với gà trống
Gaulois. Mười mấy năm nay lúc nào cũng vậy, thay vì tụm năm tụm bảy hò
hét om sòm thì tôi vẫn cứ một mình với những cảm xúc riêng dành cho đội
bóng yêu thích. Phần nữa, tôi có cái tật làm quá và yếu tim thường trực, coi
cùng thiên hạ mắc công bị kỳ thị, nên tốt nhất là riêng mình mình biết riêng
mình mình hay.

Nhớ hồi xưa, thời còn đi học cũng thế. Giờ ra chơi, bạn bè hào hứng xuống
sân đá cầu, nhảy dây, lò cò, tạt lon, tạt dép gì đấy, thì tôi lại một mình ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.