BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 17

***

Phòng tôi ở có một chiếc cửa sổ rất lớn, được ngăn cách với bên

ngoài bằng lớp kính dày. Tôi thích ngồi đó ngắm những đọt nắng
ấm áp tràn xuống khu vườn nhỏ bé trước cửa nhà, nơi Patricia cần
mẫn tạo một chiếc hồ với cây cầu gỗ nhỏ xíu bắc ngang. Những
ngày mưa, tôi tự pha cho mình một cốc cà phê, ngồi đọc sách trên
bệ cửa sổ. Tôi sẽ vội vã chạy ra mở cửa nhà cho Patricia ngay khi nhìn
thấy bà chậm rãi đẩy nhẹ then cài để mở cánh cửa lớn bằng gỗ.
Bishoptown là một thị trấn nhỏ nằm ở ngoại ô Cork. Từ nhà ra
bến xe bus, tôi phải đi ngang qua rất nhiều dãy nhà thấp tầng
có chung một màu mái ngói, ấy là màu xám. Patricia bảo đó là
truyền thống của vùng này và từ trước tới giờ, không ai muốn thay
đổi hoặc làm trái. Một buổi tối rảnh rỗi, Patricia lôi từ trong tủ kính
ra bức ảnh chụp Bishoptown từ trên cao. Khung cảnh hoàn toàn khác
biệt. Một vương quốc nhỏ với những lâu đài có mái ngói giống nhau
được bao trọn bởi những cánh đồng cỏ mướt xanh, nằm yên bình
dưới ánh nắng của mùa xuân.

- Đẹp quá! Cháu không nghĩ thị trấn của chúng ta lên ảnh lại lung

linh thế này đâu ạ!

- Không chỉ trong ảnh mà Bishoptown ở ngoài vốn dĩ đã đẹp rồi,

cháu gái ạ! Mười năm trước, khi Matthew còn sống, chúng ta đã thuê
một chiếc trực thăng nhỏ có người lái để ngắm toàn thành phố từ
trên cao. Bức ảnh này do Matthew chụp, đến tận lúc đó ta mới nhận
ra tất cả những căn nhà trong khu phố này đều có chung một màu
mái ngói và kiểu kiến trúc gần như không mấy khác biệt. Đôi khi,
chúng ta phải đứng từ xa mới có thể xem xét toàn diện mọi vấn đề!

Maria đang ăn kẹo chocolate, rồi như nhớ ra điều gì đó, chị

dừng lại rồi quay sang nói với chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.