BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 20

Tháng Mười

Tính gặp Jan từ cuối tháng Chín nhưng phải đến đầu tháng

Mười, tôi mới rút toàn bộ ruột gan để tìm gặp chàng ân nhân nửa vời
này. Văn phòng của CLB Sinh viên quốc tế nằm ở tầng hai khu
nhà văn hóa sinh viên, ngay gần trung tâm ngoại ngữ của trường.
Tôi gõ cửa căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang, đứng chờ ba giây
trôi qua rồi đẩy nhẹ của bước vào. Cô nàng trực văn phòng cho biết
hôm nay Jan không đến rồi tốt bụng đọc số điện thoại của Jan để
tôi lưu lại. Ra đến hành lang, tôi phân vân không biết có nên bấm
gọi. Sau rốt, tôi nhét điện thoại vào túi áo, nhảy hai bậc một qua
những bậc cầu thang để xuống sảnh tầng một. Có duyên, ắt sẽ
gặp lại. Ngay lúc tôi cắm mặt xuống đất, lắc lư theo giai điệu nhạc
tự tưởng tượng trong đầu rồi lẩm bẩm như thế với chính mình, tôi
đã vô tình va phải người đối diện mà không hề hay biết.

Tôi cúi đầu, rối rít xin lỗi. Người đó không nói gì cả, nhưng cũng

không có dấu hiệu nhúc nhích. Không lẽ, tính bắt đền sao?

- Em tới đây tìm tôi sao?

- Không có! Tình cờ đi ngang thôi!- Tôi rõ ràng đến tìm gặp Jan

nhưng khi nghe câu hỏi đó của anh ta, tôi bỗng cảm thấy ngượng
ngùng như thể vừa bị bắt quả tang đang phạm lỗi.

- Em không gặp vấn đề gì với thủ tục nhập học cũng như theo

kịp chương trình học ở trường chứ? - Trên tay anh ta khi ấy là một
tập tài liệu của môn tài chính doanh nghiệp. Có lẽ anh ta theo học
chương trình Thạc sĩ Tài chính hoặc Thạc sĩ Quản trị tài chính.

- Em không trả lời câu hỏi mà đang cố đoán tôi học ngành gì sao?

- Khỉ thật, ngày quái gì đây? Tại sao tôi lại bối rối đến hai lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.