BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 24

- Em đi club với đám bạn nhưng chẳng thích chút nào. Đang ngồi

bus về nhà nè, Minh chạy xe tới đưa em về đi! - Vị hành khách
ngồi phía trên, khi nghe tôi nói tiếng Việt, liền quay xuống, hẳn
vì tò mò. Bác cười và gật nhẹ như một lời chào và lời xin lỗi cho sự
khiếm nhã trước khi quay lên. Tôi từng đề cao việc sử dụng tiếng
Anh bởi tính thông dụng cũng như khả năng diễn đạt ngắn gọn mà
đủ ý của từ vựng Anh ngữ, nhưng lại thích vô cùng cảm giác được nói
với Minh qua điện thoại những lời âu yếm bằng tiếng Việt. Những
người xung quanh cứ thế lướt qua, thảng hoặc đưa mắt nhìn, nhưng
tuyệt nhiên chẳng ai hiểu.

Minh lặng người khi nghe những lời tôi nói. Nếu không có âm

thanh của một ngày Paris nhiều gió, có lẽ tôi đã lầm tưởng Minh
cúp máy mất rồi.

- Ngốc này, có biết anh nhớ em nhiều lắm không hả?

Lần gần nhất chúng tôi gặp nhau là vào mùa hè, khi Minh

tranh thủ về nước thăm gia đình và bè bạn. Kì nghỉ xuân trước đó,
Minh đón Tết cùng gia đình ông bác họ ở Đức, cho nên tính tới
tháng Năm vừa rồi, cũng gần một năm chúng tôi mới có thể gặp
nhau. Đồng hồ nhung nhớ giữa những kẻ yêu nhau cũng thật diệu
kì. Chúng tôi có thể sống mà không gặp nhau trong vòng mười hai
tháng dài đằng đẵng nhưng lại cảm thấy khó khăn vô cùng khi phải
tạm chia tay nhau thêm một lần nữa, sau hai tuần Minh nghỉ hè ở
Việt Nam.

Thảng hoặc, tôi tìm thấy mình thẫn thờ ngồi nhớ Minh, nhớ

đến độ chỉ muốn mua một tấm vé máy bay, ngay lập tức khởi
hành, hạ cánh xuống sân bay, bấm số Minh và bảo:

- Em đang ở Paris rồi, Minh tới đón em được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.