BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 85

nhoẻn miệng cười. Jan cù vào người tôi để hỏi lý do. Dĩ nhiên, Jan
không bao giờ hỏi được bởi lúc đó, chúng tôi đã vào đến trong sân và
Jan còn mải mê theo dõi từng đường bóng. Hurling là một môn thể
thao truyền thống của Ireland.

Thời gian sống ở đây, tôi nghe người ta bàn luận về kết quả các

trận Hurling và đua ngựa nhiều hơn tỉ số của các trận đấu bóng
đá. Đó không hẳn là một trận đấu mà chỉ là trận giao lưu giữa những
cầu thu trẻ của hai trường cấp ba trong thành phố. Không có khán
đài, chúng tôi đứng dưới một gốc cây để xem các cầu thủ biểu diễn.
Theo luật, mỗi đội chơi gồm mười lăm người nhưng tôi đoán do
điều kiện sân bãi nên tổng số cầu thủ trên sân chỉ dừng ở con số
hai mươi. Jan không nắm tay tôi nữa mà điệu bộ hai tay như thể
đang nắm cây cậy Hurley để đánh quả bóng gỗ bọc da Sliotar vào
lưới. Những người chơi mặc đồng phục và đội mũ bảo hiểm.

Jan tỉ mẩn giải thích cho tôi cách tính điểm nhưng nói đi nói lại,

tôi vẫn ù ù cạc cạc nên đã bỏ mặc tôi. Không giống như bóng đá,
khung thành của hai đội hurling có hình dạng chữ H. Nửa dưới chữ H
sẽ được bọc lưới, giống gôn của sân bóng đá. Nếu tôi nhớ không
nhầm thì mỗi quả bóng được ném vào phần lưới này sẽ nhận được
ba điểm. Nửa trên của chữ H không được bọc lưới nhưng bóng rơi vào
địa phận đó vẫn được tính một điểm.

- Rắc rối quá! Sao người ta không sử dụng một gôn thôi?

- Đó là lý do không phải ai cũng có thể trở thành trọng tài! - Jan

đang tập trung xem, trả lời không mấy thiết tha.

Tôi chỉ hứng hú với những điều mới mẻ, chưa được tận mắt

chứng kiến, nhưng khi nhìn thấy rồi, độ nhiệt tình trong tôi giảm
xuống rất nhanh. Tôi nhỏ giọng đề nghị.

- Jan này, chúng ta đi uống bia đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.