BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 93

- Anh đang đề nghị em đi ăn với anh thêm một lần nữa đó hả?

Jim hơi khựng lại. Không biết tự lúc nào, tôi đã bị lây thói bông

đùa của Jan. Nhận ra điều đó, tôi tự cười thầm chính bản thân
mình.

- Ừ! - Jim không phủ nhận.

Tôi không thể giữ nguyên nụ cười được nữa.

***

Sáng ngày Mười bảy, đoàn diễu hành bắt đầu từ đài tưởng niệm

Parnell, chạy qua tuyến phố trung tâm của thủ đô: O’Connell rồi
qua cầu, rẽ vào đường Westmoreland, rồi đi qua đường College
Green. Sử dụng thẻ nghề nghiệp, chúng tôi được tiếp cận gần đoàn
diễu hành để chụp được những bức hình đẹp nhất. Niềm tự hào,
hạnh phúc của cả một dân tộc hiện lên trên những gương mặt rạng
ngời, những nụ cười xinh xắn. Tôi gửi cho Jan một bức qua điện
thoại nhưng không thấy Jan trả lời. Chắc anh đang tham gia đoàn
diễu hành cùng những người bạn của mình.

Chụp xong ảnh, chúng tôi nhanh chóng tìm một quán ăn nhanh để

ghé vào, mua hai cốc nước ngọt và ngồi gửi ảnh về trụ sở chính.
Nhân viên thu ngân ra hiệu cho chúng tôi nhìn vào tấm bảng đen
được đặt khéo léo ở chân cầu thang dẫn lên tầng hai. Tấm bảng
cho biết mỗi người khách chỉ được ngồi không quá ba mươi phút để
nhường chỗ cho những người khác. Sở dĩ như vậy là do ai cũng muốn
leo lên tầng hai của cửa hàng này để tận dụng một góc nhìn tốt và
ngắm nhìn đoàn diễu hành kéo dài nhiều cây số từ trên cao. Tôi
nhanh chóng ghi lại điều thú vị này để phản ánh trong bài viết về
ngày lễ Thánh ở thủ đô, rồi ngồi đọc cuốn sách mua hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.