BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 96

rốt hoặc một cây cải di động. Vài người đàn ông mặc váy nhảy múa
và không từ chối khi chúng tôi ngỏ ý muốn chụp ảnh.

Điện thoại trong túi reo lên rồi bất ngờ tắt ngúm. Tôi rút ra,

chứng kiến những vòng xoay trên màn hình báo hiệu pin đã cạn.
Đoán Jan nhắn tin, tôi hỏi mượn điện thoại của Jim để gọi lại.

- Anh không sử dụng điện thoại! - Câu trả lời hết sức bình thản,

như thể đó chẳng phải một điều gì đó khác thường.

- Thật hả? Nhưng tại sao?

- Không, ý anh là tháng này anh không sử dụng điện thoại. Sang

tháng Tư, anh sẽ dùng lại bình thường. À, em vừa thú nhận em chưa
từng gọi điện hoặc nhắn tin tới số của anh nhé. Nếu không, em đã
hỏi tại sao không thể liên lạc được.

Lúc đứng chờ Jim ở bến St Patrick để bắt air coach lên Dublin,

tôi cũng không có ý định gọi dù đã nắm trong tay số điện thoại của
anh từ hôm trước. Chúng tôi chỉ là những cộng sự trong nhiệm vụ
lần này, thế thôi. Không nhất thiết phải duy trì mối quan hệ
thân thiết với một người đồng nghiệp khó tính và không cùng
chung suy nghĩ. Đó là tất cả những gì tôi có về anh, dĩ nhiên là
trước chuyến đi này.

- Thôi mà, kể em nghe đi, tại sao tháng này anh lại không dùng

điện thoại? - Tôi đánh trống lảng.

- Mỗi tháng của năm, anh đều cố gắng sống mà không có thứ

gì đó. Như tháng trước anh không uống cà phê, tháng trước nữa anh
không uống trà, trước nữa thì anh quyết tâm... không bao giờ ngồi
im một chỗ quá mười phút. - Jim hào hứng giới thiệu.

- Và tháng này là không điện thoại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.