BUỒNG KHỬ - Trang 117

Dellray nói thêm, “Y bị theo dõi sơ sài tại thành phố Mexico và Costa

Rica, mỗi nơi người ta đều thấy y đứng bên ngoài đại sứ quán Mỹ. Nhưng
không có chứng cứ chứng minh y có vẻ gì là hiểm họa cả, nên anh chàng
của cô chưa hề bị bắt nhốt.”

“Cảm ơn Fred. Thông tin rất bổ ích.”
“Tôi sẽ khai thác thêm, Amelia. Nhưng phải nói với cô là tôi chả có khối

thời gian rảnh rỗi nữa đâu.”

“Sao vậy, anh có vụ gì lớn dưới đấy hả?”
“Ừ. Tôi định đổi tên rồi đến Canada sống. Gia nhập đội Cảnh sát Kỵ

binh.”

Cạch.
Cô không cười. Anh nói quá trúng tim đen của cô, vụ án này chẳng khác

gì trái bộc phá đang chực nổ.

Nửa tiếng sau, Tash Farada đỗ xe ngay lối đỗ trước nhà mình rồi họ ra

khỏi xe. Anh ta làm một điệu bộ không lẫn vào đâu được.

“Tôi nợ anh bao nhiêu tiền?” Sachs hỏi.
“Chà, thường chúng tôi tính tiền từ ga ra này đến ga ra kia, nhưng như

vậy thì không hợp lý cho cô. Bởi vì xe đã ở đây trước. Nên tôi sẽ tính từ
thời điểm chúng ta đi đến thời điểm chúng ta về tới nơi.” Anh ta nhìn đồng
hồ đeo tay. “Chúng ta đi lúc 4 giờ 12 phút và bây giờ trở về lúc 7 giờ 38
phút.”

Chà, tính toán cũng khá chính xác đấy.
“Đối với cô thì tôi sẽ làm tròn xuống. 4 giờ 15 đến 7 giờ 30. Vậy là 3

tiếng 15 phút.”

Tính toán cũng khá nhanh nữa.
“Phí một tiếng là bao nhiêu?”
“Một tiếng thì chín mươi đô la.”
“Một tiếng hả?” cô hỏi xong mới nhớ là mình hỏi thừa.
Một nụ cười. “Vậy là 382 đô la 50 xu.”
Khỉ thật, Sachs nghĩ, cô cứ tưởng chỉ tốn khoảng một phần tư số tiền ấy.

Thế đấy, lại thêm một lý do không nên làm thiếu nữ chuộng xe limo.

Anh ta nói thêm, “Và dĩ nhiên…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.