“Nhưng còn một điều chúng ta phải nhớ, Sachs à. Liên quan đến chúng
ta.”
“Chúng ta là người tình nguyện.”
“Ừ. Chúng ta muốn bỏ đi thì bỏ. Để Myers và Laurel tìm người khác
vậy.”
Cô câm bặt, bất động, ít ra là theo những bộ phận cảm quan có thể cảm
nhận được chuyển động của Rhyme.
Anh nói tiếp, “Ngay từ đầu em đã không hài lòng vụ án này.”
“Phải, em không hài lòng. Và một phần trong em muốn rút, đúng vậy. Có
quá nhiều thứ chúng ta không biết, nào là ai liên can, bọn họ nghĩ gì, động
cơ của bọn họ là gì.”
Nữ hoàng động cơ của tôi ơi.
“Và khi nói ‘người liên can’, em muốn nói đến cả Nance Laurel và Bill
Myers, chứ không chỉ Metzger và tên Bruns quái quỷ nào đấy.” Sau chốc
lát: “Em có linh cảm xấu về vụ án này, Rhyme à. Em biết, anh không tin
mấy chuyện linh cảm. Nhưng trong phần lớn sự nghiệp của mình, anh chỉ
biết hiện trường vụ án. Còn em thì rành chuyện ngoài đường. Linh cảm là
có thật đấy.”
Cả hai cùng lặng đi trong chốc lát, cùng nhìn con chim cắt trống nâng
mình rồi cất cánh bằng một dao động nhẹ. Chúng chẳng phải loài vật lớn
nhưng, khi nhìn thật gần, động tác rỉa lông của chúng trông đường bệ
vương giả, cũng như cái nhìn chằm chặp ngắn ngủi mà mãnh liệt của con
chim. Tầm nhìn của chúng rất đáng kinh ngạc, chúng thấy con mồi từ cách
xa nhiều cây số.
Biểu trưng…
“Anh muốn tiếp tục vụ này, đúng không?” cô hỏi.
Anh nói, “Anh hiểu ý của em, Sachs à. Nhưng đối với anh đó là một nút
thắt cần phải tháo mở. Anh không buông xuôi được. Nhưng em thì không
cần phải vậy.”
Ngay lập tức cô thì thầm, “Không, em điều tra cùng anh, Rhyme. Anh và
em. Chúng ta.”
“Tốt, anh chỉ…”