BUỒNG KHỬ - Trang 162

27

Lạ. Thật là lạ.
Vận quần bò đen, áo lụa xanh nước biển sát nách và giày ống, Amelia

Sachs bước vào phòng giám định và một lần nữa chợt nhận ra vụ án này
thật khác lạ.

Thường thì cuộc điều tra án mạng nào tiến hành được cả tuần đều làm

phòng giám định hỗn độn cả. Thường thì Mel Cooper, Pulaski, Rhyme và
Sachs sẽ phân tích chứng cứ, ghi chép các tình tiết, các kết luận lẫn suy
đoán lên bảng trắng, xóa đi rồi lại viết thêm.

Lúc này thì cảm giác cấp bách chẳng hề thua sút - tờ chỉ lệnh khử bị rò rỉ

được dán trước mặt cô, nhắc nhở rằng ngài Rashid, cùng hàng đống người
khác, không lâu nữa sẽ chết - nhưng căn phòng lại im lìm như một lăng mộ.

Hình tượng so sánh dở tệ, cô tự thấy vậy.
Nhưng cách nói đó phù hợp. Nance Laurel vẫn chưa đến đây còn Rhyme

thì xuất ngoại lần đầu tiên kể từ vụ tai nạn của anh. Cô mỉm cười. Không
có nhiều nhà khoa học hình sự chịu dấn thân đến vậy để khám xét hiện
trường vụ án, cô lấy làm vui anh đã quyết định đi, dù vì lý do đi chăng nữa.

Nhưng thiếu vắng anh ở đây làm cô mất phương hướng.
Lạ…
Cô ghét cảm giác này, sự trống trải lạnh lẽo.
Em có linh cảm xấu về vụ án này, Rhyme à…
Cô đi ngang qua một trong những chiếc bàn giám định chứng cứ dài

ngoằng, trên đó bày vô số kệ đựng dụng cụ và thiết bị phẫu thuật, nhiều
món trong số đó nằm trong giấy bọc vô trùng. Chỗ bàn này dành để phân
tích các chứng cứ mà lúc này họ không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.