BUỒNG KHỬ - Trang 207

Poitier xoay thiết bị để Rhyme nghiên cứu các bức ảnh được trình chiếu

chậm. Xác nạn nhân trắng bệch vì mất máu, da nhăn nheo vì nước. Cá hoặc
sinh vật khác đã ăn mất gần hết mặt và cổ cô gái. Khó đoán được tuổi cô.
Rhyme không nhớ được từ tấm áp phích hôm ấy nên anh hỏi.

“Hai mươi ba tuổi.”
“Nạn nhân học ngành gì?”
“Văn học Mỹ Latin cho học kỳ tại Đại học Nassau. Còn làm việc bán

thời gian - và, dĩ nhiên, tiệc tùng nữa.” Cậu thở dài. “Chắc là tiệc tùng vô
độ. Tôi gọi điện cho gia đình nạn nhân ở Mỹ rồi. Họ sắp đến đây nhận
xác.” Giọng cậu lịm dần. “Trước đây tôi chưa bao giờ gọi điện thoại kiểu
này. Không dễ dàng chút nào.”

Nạn nhân có hình thể mảnh dẻ, rắn rỏi, một hình xăm khiêm tốn trên vai

- hình hoa thị nhiều cánh - và nạn nhân thích nữ trang vàng, mặc dù có một
dây chuyền bạc xâu từ nhiều chiếc lá nhỏ đeo quanh cái cổ đã bị tuột hết
da.

“Cá mập tấn công chăng?”
“Không, chắc là cá nhồng. Ở đây hiếm khi có cá mập tấn công. Còn lũ cá

nhồng chỉ đánh chén sau khi nạn nhân chết. Thi thoảng chúng có cắn người
bơi nhưng vết thương nhẹ thôi. Chắc nạn nhân bị kẹt trong thủy triều dữ
nên chết đuối. Rồi lũ cá làm việc.”

Rhyme để ý thấy chỗ bị hủy hoại nhiều nhất là quanh cổ. Những ống

động mạch cảnh to bè hiện rõ qua các mẩu thịt tả tơi. Phần lớn hộp sọ đều
lộ ra.

Rhyme dùng nĩa xiên thêm một viên thịt ốc xà cừ lên ăn. Rồi anh trượt

chiếc iPad trở lại cho cậu cảnh sát. “Đồng chí hạ sĩ, chắc cậu đến đây
không phải để bắt chúng tôi.”

Cậu ta cười. “Tôi cũng có nghĩ đến. Lúc đấy tôi giận lắm. Nhưng không

đâu, tôi đến đây để giúp anh lần nữa.”

“Cảm ơn hạ sĩ. Và để công bằng tôi cũng chia sẻ với cậu mọi thứ mà tôi

biết.” Rồi anh giải thích về NIOS, về Metzger, về tên bắn tỉa.

“Buồng Khử. Đúng là cách gọi máu lạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.