BUỒNG KHỬ - Trang 216

chính là cuộc gọi cuối cùng mà hắn dùng chiếc điện thoại ô uế kia. Kẻ bắn
tỉa của họ, suy cho cùng, là dân nhà nghề. Hắn nhất định biết điện thoại di
động đôi khi rất rầy rà. Thậm chí có lẽ hắn đã thấy cô và sắp sửa ném điện
thoại của mình vào cùng cái nghĩa trang cống rãnh mà cô vừa ném vào.

Tại đường Dey đèn chuyển sang đỏ. Cô phải ngừng lại. Vây quanh cô là

một đám đông chừng hai chục người - doanh nhân, công nhân xây dựng,
sinh viên, du khách. Dĩ nhiên pha trộn nhiều sắc tộc, gốc Anh, Á, Mỹ
Latin, da đen và đủ thứ sắc tộc lai hợp.

“Amelia?” Rodney Szamek đang trên đường dây.
“Nói đi,” cô nói.
“Hắn đang có cuộc gọi đến. Chuông phải đổ ngay lúc này.”
Vừa lúc điện thoại trong túi áo người đàn ông sát bên phải Sachs vài

phân bắt đầu reo.

Họ đang đứng vai kề vai.
Hắn khớp mô tả sơ bộ về tên đàn ông tại khách sạn South Cove, theo hạ

sĩ Mychal Poitier, cậu cảnh sát tại Bahamas: nam da trắng, vóc dáng săn
chắc, thấp khỏe. Hắn mặc quần dài, sơ mi và áo gió. Đội mũ lưỡi trai nữa.
Cô không biết tóc hắn có nâu không, xem ra giống tóc vàng sẫm hơn,
nhưng một nhân chứng bất kỳ dễ mô tả nhầm thành màu nâu. Tóc hắn cắt
ngắn, như tóc của tên bắn tỉa. Đôi giày buộc dây của hắn được đánh sáng
bóng.

Quân đội.
Cô nói hào hứng vào điện thoại, “Dĩ nhiên rồi. Hay thật.”
Szamek hỏi, “Cô đang đứng sát bên hắn hả?”
“Chính xác.” Đừng diễn quá trớn, cô tự nhủ.
Đèn đổi màu và cô để hắn bước đi trước.
Sachs tự hỏi liệu mình có thể làm gì để lấy nhân thân tên này. Cô và

Rhyme từng phụ trách một vụ án cách đây vài năm, trong đó họ đã nhờ đến
sự giúp đỡ của một phụ nữ trẻ là nhà ảo thuật kiêm nghệ sĩ xảo thuật tay,
mà kỹ năng của cô ta gồm cả móc túi - chỉ để góp vui trên sân khấu thôi, cô
ta đã tươi cười bảo đảm với họ như vậy - Sachs nhẽ ra có thể nhờ cô ta giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.