Cooper trả lời là tuy có rất ít manh mối nhưng anh cũng phát hiện ra một
số thứ. Tổ Xử lý bom đã gửi tin cho biết thiết bị nổ tự chế này là thiết bị sát
thương sản xuất đại trà, nạp đầy Semtex, chất nổ dẻo của Cộng hòa Séc.
“Mấy thứ này bán đầy ngoài thị trường vũ khí, khá dễ mua nếu cô quen
đúng mối,” Cooper giải thích. “Hầu hết khách hàng sử dụng cho mục đích
quân sự, cả chính phủ lẫn lính đánh thuê.”
Cooper đã phân tích các dấu vân mờ Sachs lấy được tại quán cà phê và
đã gửi số vân này đến IAFIS
Anh kỹ thuật viên nói, “Cô cho tôi nhiều mẫu đối chứng rất tốt từ quán
Java Hut nhưng không có nhiều dấu vết có thể là dấu vân của hung thủ.
Tuy nhiên có hai dấu vết khác hẳn, tức là các chất này có khả năng thuộc về
kẻ đánh bom của ta. Chất thứ nhất là đá vôi xói mòn, san hô và nhiều mẩu
vỏ sò li ti - nói cách khác là cát, và là cát từ một địa điểm nhiệt đới. Tôi
cũng tìm thấy chất thải hữu cơ của loài giáp xác.”
“Là chất gì?” Laurel hỏi.
“Phân cua,” Sachs trả lời.
“Chính xác,” Cooper xác nhận. “Nhưng nói chính xác thì chất này có thể
từ tôm hùm, tôm hùm đất, tôm, tép riu đỏ và hà biển nữa. Có trên 65.000
loài giáp xác. Nhưng tôi chắc chắn với cô chất này thường thấy ở các bãi
biển vùng Caribê. Và chất này chứa dấu tích khớp với nước biển sau khi
bốc hơi.”
Sachs chau mày. “Vậy có khả năng hắn là kẻ ở khách sạn South Cove
trước khi Moreno bị bắn. Thường cát còn dính lại sau một tuần không?”
“Đây là cát hạt mịn. Phải, có thể dính lại chứ. Cát nhiều khi dính dữ
lắm.”
“Anh còn phát hiện được gì nữa hả Mel?”
“Một thứ tôi chưa hề thấy tại bất cứ hiện trường vụ án nào - axít 1,5-
dicaffeoylquinic.”
“Tức là?”
“Cynarine,” Cooper vừa nói vừa đọc từ một cơ sở dữ liệu máy tính về
các chất hóa học. “Ở dạng thường gặp nhất chính là thành phần hoạt tính