Nhanh như chớp. Điều đó sẽ xảy đến với tất cả những ai can dự vào vụ án,
Amelia.”
Vụ án của tôi…
“Tôi muốn bảo vệ cô và những người khác bằng hết sức mình. Lon
Sellitto cũng không được nhắc đến trong bất kỳ bản ghi nhớ nào. Ron
Pulaski cũng y như vậy.”
Sachs chỉ ra, “Nhưng một người trong chúng tôi sẽ phải làm chứng trước
tòa trong vai trò chuyên gia - đối với các chứng cứ.” Rồi cô hiểu ra.
“Lincoln.”
Laurel nói, “Anh ấy là cố vấn. Anh ấy không thể bị đuổi việc.”
“Tôi đã không hiểu chuyện gì hết,” Sachs nói. Cô xin lỗi vì cơn bộc phát.
“Không, không, nhẽ ra tôi phải chia sẻ chiến thuật này với cô.”
Sachs cảm nhận điện thoại rung rồi cô liếc nhìn màn hình. Một tin nhắn
từ Lon Sellitto.
Tin mới biết. Vụ đình chỉ bắt nguồn từ trung tâm. Đại úy Myers. Nghĩ
rằng cô không thành thật về vấn đề sức khỏe. Ông ta lấy bệnh sử từ bác sĩ
tư của cô. Tôi đã câu giờ cho cô một tuần để tiếp tục điều tra vụ Moreno.
Nhưng cần kiểm tra sức khỏe toàn diện trước 28 tháng 5.
Vậy đã rõ. Laurel không liên quan gì đến việc đẩy cô ra ngoài lề. Cũng
may cô chưa buông ra những suy nghĩ trước đấy của mình. Nhưng bằng
cách quái quỷ nào mà Myers lại lấy được bệnh sử cá nhân của cô? Cô chưa
bao giờ nộp đơn đòi bảo hiểm thông qua Sở cảnh sát. Tự cô chi trả cho
những lần khám với bác sĩ chỉnh hình của mình - chính vì lý do này: để
không ai trong Sở cảnh sát phát hiện ra.
“Mọi thứ ổn hả?” Laurel hỏi, hất đầu về phía chiếc điện thoại.
“Ừ, ổn.”
Đúng lúc này một tiếng chuông điện vang lên từ đầu kia của hành lang.
Cánh cửa mở toang và một người đàn ông bước vào trong, tầm ba mươi
tuổi, cường tráng, mặc com lê sẫm. Hắn chớp mắt ngạc nhiên khi thấy hai
người phụ nữ ở cuối hành lang. Rồi hắn bước tới, thu vào mắt đoạn hành
lang còn lại cùng những căn phòng trống rỗng.