BUỒNG KHỬ - Trang 411

78

“Đại úy Shales…”
“Tôi xuất ngũ rồi. Bây giờ tôi là dân thường.”
Trời còn sớm, sáng thứ Sáu. Nance Laurel và tay phi công máy bay

không người lái đang trong phòng thẩm vấn tại trại tạm giam. Kỳ thực cũng
chính là tầng lầu nơi cô đang nói chuyện với Amelia Sachs thì tay giao
hàng của Bộ Ngoại giao đã chặn đứng thành công cuộc điều tra vụ án mưu
sát Moreno.

“Được rồi, anh Shales, anh đã được đọc cho nghe các quyền của mình

rồi, đúng chưa?” Laurel đặt một máy ghi âm lên chiếc bàn tàn tạ trước mặt
họ. Cô tự hỏi cái hộp điện tử hình chữ nhật cũ nát này đã nghe được bao
nhiêu lời thóa mạ, bao nhiêu lời dối trá, bao nhiêu cớ này cớ nọ, bao nhiêu
lời van nài xin khoan hồng rồi. Nhiều không đếm xuể.

Hắn nhìn cái thiết bị ấy không chút cảm xúc. “Rồi.”
Cô không chắc phải đọc suy nghĩ của hắn như thế nào, và đọc suy nghĩ

của bị cáo là một phần quan trọng trong công việc của cô. Bọn họ sẽ
nhượng bộ chăng, sẽ vòng vo né tránh chăng, sẽ cung cấp chút ít lời khai có
ích chăng, sẽ tìm đúng thời cơ nhảy khỏi ghế bóp cổ cô chăng?

Tất cả những điều đó lắm lúc đã xảy ra.
“Và anh có hiểu mình có thể chấm dứt cuộc nói chuyện này bất cứ lúc

nào không?”

“Hiểu.”
Vậy mà hắn không muốn chấm dứt hay kêu gào đòi gặp luật sư. Cô cảm

nhận được phần đó trong hắn, một phần nhỏ nhoi, muốn kể cho cô nghe
mọi chuyện, muốn thú nhận - mặc dù một bức tường thành dày cộm vẫn
còn vây quanh cái phần ấy trong tim hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.