BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 83

Tim như ngừng đập, Lơgiơn ngồi xuống ghế: cả đời anh ta chưa sờ đến

những chiếc fortôpinanô.
- Juê đi, juê đi - ông địa chủ nhắc lại.
Anh chàng khốn khổ nện một cách tuyệt vọng vào các phím đàn như
đánh trống, gặp đâu đập đấy. Sau này, anh kể lại: "Tôi nghĩ rằng vị cứu tinh
sẽ nắm lấy cổ áo tôi và lẳng tôi ra khỏi nhà". Nhưng, thật là ngạc nhiên cho
nhà ứng tác bất đắc dĩ, lát sau ông địa chủ vỗ vai khen. "Khá, khá.- ông ta
thốt lên - Tôi thấy là anh biết chơi đấy. Bây giờ thì đi nghỉ đi".
Hai tuần sau, Lơgiơn được ông địa chủ cho sang ở với người khác, giàu
và có học thức, người này yêu mến anh vì tính anh vui vẻ và hiền lành. Rồi
anh lấy một cô học trò của mình, ra làm việc nhà nước, được ban danh hiệu
quý tộc. Sau này Lơgiơn gả con gái của mình cho một địa chủ Orion tên là
Lôbưzanhiep, người này là lính long kỵ giải ngũ và hay làm thơ, và chính
Lơgiơn cũng chuyển đến ở Orion.
Chính Lơgiơn ấy - hay Frantx Ivanưts, như hiện nay người ta vẫn gọi ông
ta - đã vào phòng Ôpxianikôp lúc tôi ở đấy. Hai người chơi thân với nhau.
Nhưng, có lẽ bạn đọc đã chán ngồi với tôi ở nhà Ôpxianikôp bởi vậy tôi
xin ngừng lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.