được: ghế, khung cửa, mái hiên, ván sàn, miễn là họ có các thứ đó. Mà họ cần chỗ rộng làm
gì? Ở Ai-rơ-len căn lều trát đất của họ chỉ có một phòng, mọi thứ đều xếp vào đấy; ở Anh
cũng vậy, cả gia đình chả cần gì đến hơn một căn phòng. Như vậy tình trạng nhiều người
chồng chất trong một phòng mà ngày nay thấy rất phổ biến đó, chủ yếu cũng do người Ai-rơ-
len đưa vào. Và vì dù sao con người khốn khổ đó cũng phải có một thứ thú vui nào đó, mà xã
hội thì không cho anh ta một thú vui nào khác, nên anh ta đành phải đến quán rượu. Đối với
người Ai-rơ-len, uống rượu là cái độc nhất tô điểm cho cuộc đời, và thêm vào đó là cái tính
khí vô tâm và vui vẻ của họ; vì vậy họ uống rượu cho đến say mềm. Cái tính nhẹ dạ của
người miền Nam, vốn có ở người Ai-rơ-len, tính tình thô lỗ khiến anh ta chả hơn gì người
man rợ, sự khinh thị của anh ta đối với mọi thú vui
của con người, - những thú vui mà anh ta không có khả năng thưởng thức được chính do tính
thô lỗ của anh ta, - tính ở bẩn và sự nghèo khổ của anh ta, - tất cả những cái ấy đều thúc đẩy
anh ta mê rượu; sự quyến rũ mạnh quá, anh ta không sao cưỡng lại được, và có đồng nào là
uống rượu hết đồng ấy. Nhưng có thể nào làm khác được? Một khi xã hội đã đặt anh ta vào
tình cảnh hầu như không thể tránh khỏi trở nên nghiện ruợu, một khi xã hội không hề săn sóc
đến anh ta và để mặc cho anh ta trở thành đần độn, - thì xã hội làm sao còn có thể trách anh
nghiện rượu được?
Người công nhân Anh phải đấu tranh với kẻ cạnh tranh như thế đó, - kẻ cạnh tranh ở vào
trình độ phát triển thấp nhất có thể có được ở một nước văn minh, do đó họ sẵn sàng làm việc
với số lương ít hơn số lương của bất cứ người nào khác. Vì thế cho nên, như lời Các-lai-lơ
khẳng định, trong mọi ngành lao động mà người công nhân Anh buộc phải cạnh tranh với
người công nhân Ai-rơ-len, tiền lương càng ngày càng giảm sút là điều hoàn toàn không
tránh được. Mà những ngành lao động như thế thì rất nhiều. Tất cả những ngành hầu như
không cần hoặc chỉ cần rất ít kỹ năng đều mở cửa rộng cho người Ai-rơ-len. Đương nhiên
những ngành lao động đòi hỏi phải học nghề lâu, hoặc đòi hỏi phải hoạt động thường xuyên
và đều đặn thì không thích hợp với người Ai-rơ-len rượu chè, cẩu thả và không cần mẫn.
Muốn trở thành thợ cơ khí (mechanic - ở Anh người ta gọi tất cả những công nhân làm việc
trong ngành chế tạo máy như thế), thành công nhân công xưởng, thì trước hết anh ta phải tiếp
thu văn hoá và phong tục Anh, tức là về bản chất phải biến thành người Anh. Nhưng hễ ở nơi
nào công việc đơn giản, không đòi hỏi chính xác lắm, ở nơi nào cần nhiều sức lực hơn tài
khéo léo, thì người Ai-rơ-len không kém gì người Anh. Vì thế các ngành lao động đều đặc
biệt đầy rẫy người Ai-rơ-len; thợ dệt tay, thợ nề, thợ khuân vác, thợ phụ việc, v.v., gồm có vô
số người Ai-rơ-len; và sự xâm nhập của người
Ai-rơ-len ở đó đã thúc đẩy rất nhiều sự hạ thấp tiền lương và sự suy sụp của tình cảnh của
giai cấp công nhân. Và ngay những người Ai-rơ-len xâm nhập vào các ngành lao động khác
bắt buộc phải tiếp thu một trình độ văn hoá nhất định, họ vẫn còn giữ lại một số tập quán cũ
đủ để khiến những bạn lao động người Anh cũng thành truỵ lạc, dưới ảnh hưởng của người
Ai-rơ-len ở xung quanh. Thật ra, nếu chúng ta chú ý rằng hầu như trong mỗi thành phố lớn,