CÁ MỰC HẦM MẬT - Trang 157

Cô "ừ" hai tiếng, nói mình không có việc gì, không ngờ rằng người

bên kia lại yên lặng.

Cô nói Alo hai tiếng, biết điều không quấy rầy anh nữa, tự giác cúp

điện thoại.

Sau đó, ngơ ngác nhìn điện thoại chừng hai phút.

Đi Mỹ sao, còn phải đi lâu như vậy, là thi đấu chăng? Thật vất vả, còn

chưa hết tết mà.

Vì vậy, gần nửa tháng sau.

Hai người không liên lạc với nhau nữa, mỗi lần Đồng Niên lấy điện

thoại ra, muốn gọi cho anh, liền nghĩ đến việc anh phải huấn luyện cho các
thành viên trong đội, phải thi đấu, phải tham dự tiệc xã giao, phải... Tóm lại
là không thể bị làm phiền. Sau đó lại lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Khi đến Tết Nguyên Tiêu, cô lại cầm điện thoại, vừa nhìn số điện

thoại có phần rối rắm, vừa suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho anh để
chúc tết không thì mẹ đi từ phòng bếp ra, bưng một bát bánh trôi nhân vừng
đưa tới cho cô, dò xét hỏi: "Con và bạn trai chia tay rồi phải không?" "Dạ?"
Cô lo lắng, đưa tay nhận lấy.

"Nóng đấy, mẹ bưng đến cho." Mẫu thân đại nhân không muốn cô bị

bỏng, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, nở nụ cười, "Không sao, chia tay thì
chia tay, cứ tự do yêu đương đi, mẹ không can thiệp đâu."

"Có phải chia tay đâu ạ." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn đi theo sau

lưng mẫu thân đại nhân. "Anh ấy rất bận mà."

"Hả, bận sao," Mẫu thân đại nhân cười tủm tỉm, nói chuyện qua điện

thoại rồi ghi ghi chép chép rất rõ ràng, sau gần một tháng lại không thấy
gọi điện gì nữa, "Không sao, không sao," Nói xong đặt bát bánh trôi xuống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.