CÁ MỰC HẦM MẬT - Trang 229

"Hử?" Tiếng cười của anh đè nén trong cổ họng, "Mà anh nhớ ra rồi,

làm sao bây giờ?"

... Anh ở khoảng cách gần như vậy mà đùa giỡn cô, hơi thở cũng phả

trên mặt cô, họ lại trở về chủ đề này. Thậm chí cô lại khép mắt hờ, chờ, chờ
anh ôm cô trong lòng, từ từ hôn xuống. Một giây hai giây... Thời gian cứ từ
từ trôi, sao một cử động cũng không có?

Vậy là...không hôn nữa sao?

Cô khẽ mở mắt ra nhìn anh.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có cặp mắt kia sáng nhất đang nhìn cô.

Đúng, thật sự chỉ nhìn cô, giống như là đang nhìn một đồ vật mới mẻ, bỗng
nhiên xuất hiển trong cuộc đời, như thể chưa xác định được, chưa quen
thuộc.

Anh hối hận rồi ư?

Cảm giác khóc ngày hôm qua vẫn còn, giống như một câu nói của

anh, bỗng nhiên đổi ý, cô liền không thấy được anh nữa. Không chắc chắn,
không an toàn, toàn bộ mọi thứ đều như rơi xuống...

Cô nắm lấy vạt áo ngắn tay của anh.

Dùng toàn bộ dũng khí, lại gần, mới chạm vào một chút, anh liền tránh

ra. Đồng Niên ngây ngốc, trong chốc lát khóe mắt đỏ lên, giống như phỏng
đoán đáng sợ nhất, anh thật sự hối hận rồi sao?

Đừng khóc, đừng khóc mà, mau trở lại, nước mắt mau vào trong đi...

Gương mặt anh chợt lại gần và hôn cô.

Cô kinh ngạc, chớp chớp mắt, rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

dien.dan.lequydon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.