CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 122

“Không biết, nói thực lòng, trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này,
về sau nghĩ lại, cũng chỉ nhớ lúc đó Albus thường hay đi chung với Loan
Loan thôi.” A Thác thật thà nói, đưa cho tôi miếng bánh kem cuối cùng:
“Albus là người rất tài ba, cô ấy thôngminh hơn anh nhiều, Loan Loan đố
những câu vòng vo ngoắt ngoéo là anh chịu không trả lời được, nhưng
Albus thì như biết trước đáp án rồi ấy, lần nào cũng đáp luôn, thực sự rất
lợi hại. Vả lại, cô ấy còn tinh tế hơn anh nhiều, như lúc nãy ấy, anh quên
mất là đi xe máy sẽ bị lạnh, lẽ ra phải đưa áo gió cho em ngay từ đầu,
nhưng đến lúc em hắt xì hơi anh mới nhớ ra.

Nếu là Albus, Albus không bao giờ ngốc như anh cả.”

Nói về sự thông minh của Albus, tôi đồng ý trăm phần trăm.

“Anh có biết Albus pha cà phê rất giỏi không? Kể cho anh nghe mấy
chuyện siêu buồn cười luôn.”

Tôi bắt đầu kể chuyện Albus đối phó với đám khách rỗi việc, chẳng hạn
như Chồn hương Sumatra, Ám nhiên tiêu hồn chưởng, cà phê Blue
Mountain, chỉ Blue không cần Mountain, Espresso nhỏ ít cay không ngọt
quá, khiến A Thác nghe mà ngẩn hết cả người.

“Thế mới nói, anh thua Albus cũng không cần cảm thấy ngại ngùng gì cả.”

Tôi khuyên giải A Thác.

“Anh đã bao giờ cảm thấy ngại ngùng đâu, chính Loan Loan thì có, từ lúc
cô ấy ở bên Albus bèn không liên lạc với anh nữa, làm anh rất buồn.” A
Thác nhún vai, cười méo xệch.

“Chắc cô ấy thấy có lỗi với anh đấy, vậy nên khôngphải không liên lạc với
anh, mà là không dám.” Tôi suy đoán theo lẽ thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.