CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 137

ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ
nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn
kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.

Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền
nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí
mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.

“Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây
này.”

Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.

“Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi.”

Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một
miếng sườn cừu.

“Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có,
đúng là có lộc ăn thật.”

Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.

Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu
vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong
lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi
học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm
thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh
chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.

Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.

“A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt
quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.