CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 154

Kể ra rất thần kỳ, tôi và A Thác cùng quen với A Châu ở hồ bơi, A Châu
thường xuyên bị chìm làm đám nhân viên cứu hộ sợ chết khiếp, cô nàng
này có thân hình nổi được, nhưng lại không có cái bản lĩnh nổi trên mặt
nước, thường hay tự làm mình sặc nước ngất xỉu ở chỗ nước sâu một mét
sáu, A Thác và tôi mỗi đứa cứu cô ấy năm lần, cứu đến quen mặt luôn.

Ý nghĩa thứ ba, chính là ly biệt.

“Sau này cậu ở lại Tân Trúc, nhớ phải thường xuyên viết thư cho tớ báo
cáo tiến độ của cậu với cốc cà phê Kenya kia đấy nhé!”

Tiểu Thanh là người trưởng thành và hiểu chuyện, lúc tạm biệt chẳng bợn
mảy may thương cảm nào.

Tiểu Thanh không học đại học Đài Loan, vì anh chàng đội trưởng đội bóng
rổ kia của cậu ấy thi đỗ vào khoa Điện cơ trường đại học Thành Công ở cận
Đài Nam mà cậu ấy cũng điền nguyện vọng vào khoa Ngoại ngữ trường
Thành Công.

Vận mệnh tức cười như thế đấy, cậu ấy muốn lên phía Bắc, nó lại muốn cậu
ấy phải xuống phía Nam, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện nữa.

“Tớ sẽ viết, nhớ là khi nào về Tân Trúc nhất định phải tìm tớ đấy nhé, tớ
mời cậu uống cà phê.”

Tôi lúng búng trong miệng, vành mắt đỏ lựnglên, nhìn cậu bạn trai phụ
trách vác hành lý bên cạnh Tiểu Thanh, lại nói: “Cậu không được bắt nạt
Tiểu Thanh, bằng không tôi có quen một đại ca xã hội đen tên là anh Bạo
đấy, đảm bảo anh ấy sẽ đập nát đầu cậu luôn!”

Bạn trai của Tiểu Thanh, tức anh chàng cao to tên A Thần chỉ biết cười ngu
ngơ, chẳng giống người thông minh đã thi đỗ vào khoa Điện cơ trường
Thành Công tẹo nào. Hai người bọn họ xách đống hành lý nặng nề lên tàu
hỏa, tôi vội vàng đưa tay quẹt đi giọt lệ đọng trong mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.