CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 177

Tôi muốn chơi với nó, nhưng nó đã quay ngoắt đầu bỏ đi một cách đầy cá
tính, nhảy tót lên giường nằm.

“Anh nuôi con Cà Rốt này được bao lâu rồi? Nó biết trò gì hay ho không?
Nào, ngồi xuống!” Tư Đình gắp một miếng lạp xưởng, vẫy gọi con Cà Rốt.
Cà Rốt nhảy xuống giường, đớp miếng lạp xưởng trên đũa của Tư Đình
nhanh như chảo chớp, rồi ngay tắp lự nhảy lại lên giường, nằm trên gối
thưởng thức, làm cả cái gối dính bẩn nhoe nhoét.

“Nuôi được một thời gian rồi, nhưng anh chẳng hảo tâm yêu cầu nó cái gì
cả, anh có phải chủ nhân của nó đâu, bản thân nó cảm thấy vui vẻ là được
rồi.” A Thác trả lời rất tự nhiên: “Sống chung với nhau, vốn là phải chịu
đựng nhau mà.”

Cà Rốt nhảy xuống giường, ghếch chân sau lên, tè luôn ra sàn nhà.

A Thác thở dài, rút mấy tờ giấy vệ sinh đặt xuống, Cà Rốt hơi do dự, rồi
ngậm giấy vệ sinh lên che vào chỗ nó vừa mới tè ra.

Chúng tôi đều cười ồ lên, rất nhiều người nuôi chó thực sự coi chúng là bạn
chứ không phải thú cưng, đại đa số đều chỉ nói ngoài miệng mà thôi.

Chúng tôi ngồi quây quanh nồi lẩu, vừa ăn vừa tán dóc, có lẽ ảnh hưởng
bởi câu chuyện trưởng thành của A Thác, nên không khí rất tự nhiên, Niệm
Thành xưa nay vốn khô khan cũng làm một việc hi hữu là kể về kinh
nghiệm đau khổ của cậu ấy khi bộc lộ mình là người đồng tính, Tư Đình
cũng kể lại hồi ức chuyển nhà thời thơ ấu, khi đất đai gia đình cậu ấy bị
thương nhân lừa mua với giá thấp, nói đến đoạn sau không ngờ còn khóc
nấc lên, Bách Giai với tôi vội vàng an ủi, A Thác cũng vội đem chặng
đường phấn đấu trở thành một nghệ sĩ hình thể kỳ diệu của Tiểu Tài ra làm
ví dụ cổ vũ cho Tư Đình.

Tám giờ rưỡi, mọi người đều đã no căng bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.