CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 240

lại thành hình mũi dùi, liên tiếp gõ nhanh trên mặt bàn. Tôi biết đó là kỹ
xảo để đánh ra tuyệt kỹ một cách chuẩn xác nhất.

“Để lần sau nhé, nhưng mà em rất tò mò, tại sao anh lại mua mấy cái máy
trò chơi này về nhà sửa lại thế? Cả tủ lạnh cũng không mua, mà mua luôn
máy bán hàng tự động về thay thế?” Tôi hỏi, do lây thói quen của A Thác,
tôi trở nên rất thoải mái tự nhiên khi ở với những quái nhân kiểu này.

“Vui mà, vừa tiết kiệm tiền vừa được thưởng thức trò chơi, lại không phải
tranh giành với người ta.” A Thương cười khùng khục.

Sau này tôi mới biết A Thương là kỳ tài tự học ngành điện tử, hồi trước vì
không suy nghĩ giúp bọn xấu sửa bảng mạch của máy rút tiền tự động mà
bị giam mất mấy năm, vừa ra tù năm kia.

“Nhưng mà vẫn rất quái dị.” Tôi nói, nghịch ngợm con hươu cao cổ thảm
thương trên tay.

“Còn có thể cua gái nữa.” Hai tay A Thương véo véo đám thịt béo trên
bụng, làm ra vẻ thần bí nói: “Nếu anh ném được một trăm năm mươi điểm
trước mặt một cô gái, cô ta lại chẳng ngoan ngoãn theo anh về nhà sao?
Nếu anh không ngừng gắp hết con búp bê này đến con búp bê khác trước
mặt một cô gái, cô ta sao có thể không lao vào lòng anh chứ? Nếu cô ta hồi
xưa thích chơi Chiến binh đường phố, sau khi theo anh về nhà lại phát hiện
ra nhà anh vừa hay có một cái máy, làm sao có thể ngăn mình lấy anh làm
chồng cho được, ha ha, ha ha.”

“Làm gì có chuyện anh ném được một trăm năm mươi điểm là cô ta liền
theo anh về nhà!” Tôi rất muốn cười, gã béo này quả thực coi thế giới xung
quanh đơn giản quá.

“Có lý, vậy thì anh sẽ ném được hai trăm điểm.” A Thương khịt mũi cười:
“Thế chẳng phải là quơ tay một cái liền bắt được luôn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.