CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 286

Bàn tay tôi nhất thời cứng đờ ra, cảm giác lúng túng còn nhiều hơn cả niềm
vui cảm nhận khoảnh khắc ấy.

Thì ra tình yêu của tôi vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn ảo tưởng, trên thực tế,
tôi căn bản chưa hề chuẩn bị.

“Em mặc thế này không sao chứ?” Tôi bắt đầu hơi căng thẳng, cúi đầu nhìn
quần bò và đôi giày đá bóng của mình.

“Không sao cả, anh là khách VIP cơ mà.” Trạch Vu cười hì hì, dẫn tôi vào
đại sảnh khách sạn.

Nhân viên phục vụ thân thiết dẫn đường, hai chúng tôi đi đến khu vực yến
tiệc lộ thiên bốn mặt đều là các tòa nhà cao tầng với thang máy và những
cây dừa cạn.

Gió đêm ấm áp, lay lay ngọn lửa đèn cồn vàng vọt trên giá nến, một nhạc
công mặc áo đuôi tôm đứng giữa các bàn tiệc, kéo violon du dương.

Đảo mắt một vòng, cho dù khách ăn hay người phục vụ, cử chỉ của tất cả
mọi người đều rất tao nhã, trông thì có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại hết
sức cẩn trọng, một người nước ngơài ngửi mùi của nút bần trên chai rượu
vang đỏ, gật gật đầu, người phục vụ khom mình rót rượu.

Tôi tựa hồ lạc vào tiệc tối của giới quý tộc, không khỏi có cảm giác ngượng
ngùng vì sự nhếch nhác của bản thân.

“Đừng để ý mấy chuyện đấy, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, thế là đủ rồi.”

Trạch Vu cười cười, anh nói vậy làm tôi yên tâm hơn nhiều. Anh mới đúng
là người thực sự nhạy bén.

Một người phục vụ mập ú cúi người đưa thực đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.