CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 302

Bốn người ngồi quanh bàn ăn ngơ ngác nhìn nhau.

“A Thác đã đến quán cà phê.” Chú Kim Đao gãi đầu.

“Gì cơ, giờ anh ấy vẫn ở quán cà phê ạ!” Tôi cuống lên hỏi, quay người
định chạy xuống nhà.

“Ý chú là, A Thác nói trước khi tới đây, nó đã đến quán cà phê rồi, bây giờ
tất nhiên nó không ở đó.” Chú Kim Đao vội vàng chữa lời.

“Hả?” Tôi ngoảnh đầu lại.

“Nó vốn định đi đón cháu, nhưng thấy cháu không có đó liền hỏi nhân viên
trong quán, người ta nói hôm nay rốt cuộc cháu cũng được ở bên chàng trai
mình yêu, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa, vì vậy nó liền đi một mình tới
đây, không gọi điện làm phiền cháu.” Thím Kim Đao giải thích.

“Chúng tôi vốn tưởng em với A Thác sẽ thành một đôi cơ đấy, đúng là nghĩ
xa quá rồi. Chuyện này không trách em được” Chị vợ Thiết Đầu thử an ủi
tôi.

“Đừng lo cho A Thác, tối nay nó cười như lên cơn thần kinh ấy, chưa bao
giờ thấy nó vui như vậy.” Thím Kim Đao cười cười.

“Vui?” Tôi không hiểu.

“Thằng nhãi A Thác này vui tức là vui, không giả bộ được đâu” Thiết Đầu
vỗ vỗ lên đầu mình.

“Giờ anh ấy đi đâu rồi? Ra sân bay hả?” Tôi cuống hết cả lên.

“Cậu ta không nói, nhưng vẫn còn sớm mà? Chắc là đi tìm bạn rồi?” Không
biết ai nói câu này, nói chung là tôi lao như bay xuống nhà, chui qua cửa
sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.