CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 8

Rồi Chủ nhật tuần trước nữa, lúc hai giờ chiều.

“Em ơi, cho anh cà phê chồn hương Sumatra.” Một người đàn ông trung
niên bụng béo mặc vest sẫm màu, miệng hút thuốc lá cố ý nói.

Ông này là vị khách rỗi việc nổi tiếng của quán, tháng nào cũng phải đến
gọi lung tung một lần, chúng tôi đều gọi sau lưng ông ta là “Vua gọi lung
tung”. Có điều cà phê chồn hương Sumatra mà Vua gọi lung tung gọi lần
này có thật, vả lại còn rất đắt nữa.

Bà chủ từng nói với tôi, loại hạt cà phê ấy được chế biến bằng cách đem
sấy phân của một loài chồn tên là chồn xạ hương chỉ sống ở Sumatra bài
tiết ra sau khi ăn một số hạt cà phê đặc biệt, vì hạch trong cơ thể loài chồn
này tiết ra mùi hương đặc thù, nên phân chúng sau khi sấy khô có mùi sô cô
la đậm đà, nhưng chồn xạ hương càng ngày càng ít, bởi thế phân của chúng
thuộc vào hàng quý hiếm, sản lượng toàn cầu cả năm không tới năm mươi
ki lô gam, sau khi qua tay đám đầu cơ tham lam người Nhật, một cốc phải
bán hơn chín trăm đồng.

Đồ hiếm như vậy, quán nhỏ như chúng tôi đương nhiên không có kênh đặt
hàng, mà cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đặt.

“Dạ, loại cà phê ấy đắt lắm, nếu chú muốn uống cà phê đậm mùi sô cô la,
gọi cà phê ca cao nóng hay Latte rắc vụn sô cô la được rồi, trong thời tiết
lành lạnh thế này cũng là một kiểu hưởng thụ rất hay đó?”.

Tôi hơi cuống, vội vàng cười toét miệng giới thiệu cà phê ca cao nóng chỉ
năm mươi đồng một cốc hoặc Latte rắc vụn sô cô la giá bảy mươi đồng.

Bà chủ trẻ tuổi ngồi một mình trên ghế trước quầy bar, hờ hững lật xem tờ
tuần san NEXT, không hề có vẻ muốn giải vây cho tôi.

“Gọi Albus của quán em ra đây, anh muốn uống cà phê chồn hương
Sumatra!” Vua gọi lung tung cười khà khà, phe phẩy tờ giấy bạc trên tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.