CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 93

Trạch Vu không nói gì.

Điều anh muốn nói, đã đổ lên mặt anh từ ba mươi giây trước.

“Rồi anh sẽ hối hận! Đến lúc ấy quay lại tìm em, thì không phải đổ hai cốc
cà phê lên mặt là có thể giải quyết đâu!”

Cô ả ngang ngược lớn tiếng gào lên, sau đó vớ lấy cái túi Prada xông ra
khỏi quán.

Lúc cô ta ra sức đẩy cửa, cửa tự động lại không mở ngay, mà rung lên một
chập.

Khi thấy trên cánh cửa kính trong suốt không phản chiếu hình ảnh Trạch
Vu chạy đến kéo mình lại, cô ả một lần nữa hét lên như người điên, đánh
dấu chấm hết không lấy gì làm ưu nhã cho đoạn tình duyên này, rồi hậm
hực bước khỏi cửa.

Còn tôi thì sao? Khi định thần lại, tôi thấy mình đang cầm một chiếc khăn
bông nhét vào tay Trạch Vu.

Anh cười khổ, sau đó lau khô mặt.

“Ngượng quá.” Trạch Vu nói, rồi không nhịn được phá lên cười ha hả. Tôi
cũng cười theo.

Tôi có thể không cười được sao? Trong lòng tôi đang vui muốn chết đi
được.

Về sau nghe Tiểu Thanh kể, lúc dó tôi cười như đứa ngớ ngẩn, cứ ngỡ
người được bầu làm tổng thống không phải A Biển (1) mà là tôi vậy.

Tôi và Trạch Vu cùng lau sàn nhà và bàn ghế xong xuôi, anh mời tôi một
cốc Cappuccino.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.