CÁ THU - Trang 35

Anh đáp lại Eun Rim bằng giọng xiên xỏ khiến mặt cô hơi nghệt ra rồi

dần đanh lại. Chắc cô cũng có phần thất vọng trước cuộc hội ngộ sau bảy
năm này. Phải, anh đã thành ra thế này đây, cảm giác muốn ra sao thì ra.
Eun Rim lên tiếng:

“… Làm thế nào bây giờ nhỉ? Đến lúc em phải đi rồi.”

Cô uống nốt chỗ bia dở. Anh đưa tay lên xoa khóe miệng vừa kích động

muốn chửi mắng thậm tệ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rồi.

“Vậy thì đứng dậy thôi. Cũng đến lúc phải về rồi.”

Nói vậy song anh không hề nhúc nhích, lại châm một điếu thuốc.

“Mọi người trong nhà thế nào?”

Bảo đi rồi lấy thuốc ra ngậm có vẻ hơi khó xử nên anh tiếp tục hỏi.

“Sau khi anh trai em thành ra như vậy, đến lượt bố em mất. Mẹ thì đến

LA với dì. Nhà cửa cũng đã bán hết để lo viện phí cho anh trai em.”

Eun Rim đáp bình thản như đang nói chuyện với một người vừa gặp mấy

hôm trước.

“Anh có nghe tin về Eun Cheol từ hội cựu sinh viên.”

“Vừa nãy em cũng đến chỗ chị dâu và cháu. Xem ra chị dâu quay về nhà

bố mẹ đẻ cũng vẫn phải vất vả mưu sinh. Em vốn định mua cho bọn trẻ mỗi
đứa một bộ quần áo mới.”

“Tiền viện phí thì sao?”

“Em không biết.”

Eun Rim gục đầu xuống như kiệt sức.

“Vì chẳng hỗ trợ được tiền viện phí cho anh chị nên em cũng không

hỏi.”

Cho là mình đã nói mấy lời thừa thãi, anh cảm thấy hơi nhụt chí. Theo

lời Eun Rim, không giúp được tiền viện phí thì quan tâm hỏi han phỏng có
ích gì. Nếu vậy “thờ ơ” sẽ có nghĩa sao đây? Trong trường hợp này rốt cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.